Nếu anh chị em thấy mèo, cún cưng hay những cô bé cậu bé đáng yêu đến mức muốn nhéo hay muốn cắn yêu, thì đó hoàn toàn là phản xạ bình thường của não bộ, và khoa học cũng đã chứng minh được lý do dẫn đến cách suy nghĩ như thế này rồi. Theo nhà tâm lý học Katherine Stavropoulos tại đại học California, khoảng một nửa số người trưởng thành đều từng nghĩ như vậy ít nhất là một đến hai lần.
Cô Stavropoulos mới đây đã xuất bản một tài liệu nghiên cứu về tình trạng này trên trang Frontiers in Behavioural Neuroscience, một tạp chí chuyên ngành tâm lý học hành vi. “Nói vậy mà không phải vậy, khi nghĩ đến việc muốn cắn hay muốn nhéo, con người thực sự không bao giờ muốn gây hại cho những thú cưng dễ thương hay những nhân vật hoạt hình mắt long lanh xinh xắn”, nhà tâm lý học cho biết.
Việc muốn thực hiện những hành vi mang tính bạo lực trong đầu con người khi nhìn thấy những con thú cưng hay trẻ em quá dễ thương đơn thuần là một phản xạ vô điều kiện của não bộ khi cảm xúc tích cực ùa đến một cách quá mãnh liệt. Những người gặp tình trạng này các nhà khoa học gọi là “cute aggression”, dân dã thì gọi là “dễ thương muốn xỉu”. Cụm từ này vào năm 2015 đã được các nhà nghiên cứu thuộc đại học Yale đưa ra.
Với cuộc nghiên cứu của mình, cô Stavropoulos đã chọn 54 người trưởng thành và quét điện não của họ khi nhìn vào hình ảnh những con thú cưng và trẻ em dễ thương. Một số hình ảnh thì bình thường, còn một số khác thì được “chế” lại để tăng sự dễ thương lên. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra, hình ảnh càng dễ thương thì phần não đảm trách việc xử lý cảm xúc bắt đầu làm việc hết công suất, và cảm giác “dễ thương muốn xỉu” khiến hệ thống khen thưởng tạo ra cảm xúc thỏa mãn khi con người đạt được điều gì đó lại càng hoạt động mạnh.
Stavropoulos nhận ra, khi nhìn thấy những thứ quá dễ thương, cả hai hệ thống trên của não bộ đều bị ảnh hưởng, dẫn tới việc não bộ ra lệnh phải làm điều gì đó để chống lại những cảm xúc qua mãnh liệt như thế này. Hệ quả, con người cảm thấy cần phải tương tác với những con thú cưng hoặc những cô bé cậu bé theo cách hơi bạo lực một chút, ví dụ… gặm má.
Cô Stavropoulos mới đây đã xuất bản một tài liệu nghiên cứu về tình trạng này trên trang Frontiers in Behavioural Neuroscience, một tạp chí chuyên ngành tâm lý học hành vi. “Nói vậy mà không phải vậy, khi nghĩ đến việc muốn cắn hay muốn nhéo, con người thực sự không bao giờ muốn gây hại cho những thú cưng dễ thương hay những nhân vật hoạt hình mắt long lanh xinh xắn”, nhà tâm lý học cho biết.
Việc muốn thực hiện những hành vi mang tính bạo lực trong đầu con người khi nhìn thấy những con thú cưng hay trẻ em quá dễ thương đơn thuần là một phản xạ vô điều kiện của não bộ khi cảm xúc tích cực ùa đến một cách quá mãnh liệt. Những người gặp tình trạng này các nhà khoa học gọi là “cute aggression”, dân dã thì gọi là “dễ thương muốn xỉu”. Cụm từ này vào năm 2015 đã được các nhà nghiên cứu thuộc đại học Yale đưa ra.
Với cuộc nghiên cứu của mình, cô Stavropoulos đã chọn 54 người trưởng thành và quét điện não của họ khi nhìn vào hình ảnh những con thú cưng và trẻ em dễ thương. Một số hình ảnh thì bình thường, còn một số khác thì được “chế” lại để tăng sự dễ thương lên. Các nhà nghiên cứu đã phát hiện ra, hình ảnh càng dễ thương thì phần não đảm trách việc xử lý cảm xúc bắt đầu làm việc hết công suất, và cảm giác “dễ thương muốn xỉu” khiến hệ thống khen thưởng tạo ra cảm xúc thỏa mãn khi con người đạt được điều gì đó lại càng hoạt động mạnh.
Stavropoulos nhận ra, khi nhìn thấy những thứ quá dễ thương, cả hai hệ thống trên của não bộ đều bị ảnh hưởng, dẫn tới việc não bộ ra lệnh phải làm điều gì đó để chống lại những cảm xúc qua mãnh liệt như thế này. Hệ quả, con người cảm thấy cần phải tương tác với những con thú cưng hoặc những cô bé cậu bé theo cách hơi bạo lực một chút, ví dụ… gặm má.
Tham khảo Frontiers