Cô đơn vì ko ai chia sẻ sâu sắc được với ai vì ko ai rãnh để nghe, hoặc muốn nghe thì ko chia sẻ
Vì éo ai rãnh mà đọc comment và cố hiểu bạn, khen ngợi động viên nhau thì ngu chỉ có chống đối nhau là giỏi, nền giáo dục quá tệ
Đã từng, cách g/q là cứ tự động viên mình thôi. Còn bao nhiêu thứ hay ở phía trc đang đợi. Việc đếch gì mà phải suy nghĩ nhiều. Cứ lạc qua mà sống thôi.
trầm cảm vì 2 cái chính thôi, tiền và tình, thiếu tiền sinh lo âu, tranh giành nhau, có muốn chia sẽ cũng ko có ai có thời gian lắng nghe vì còn bận kiếm tiền, ngay cả nói với bs tâm lý thì họ cũng nghe vì tiền, vì tiền nên 1 số chủ nghĩa nghe có vẻ rất thuyết phục, tình thì mấy e đôi mươi bị nhiều, lý do vì tình nó hơi yếu đuối nhưng thông cảm thôi, yêu thì phải mãnh liệt, hehe
Mình cũng từng trải qua. Uống rượu, chơi game là cách mình từng thử để vượt qua, chẳng giải quyết đc gì nhiều. Sau đó mình lấy vk và mọi chuyện tốt lên nhiều
cảm giác cô đơn thật là đáng sợ, cái này chắc e bị từ cấp 2 đến giờ, và sau khi đi lám thì phải tiến hoá và biết tự làm mình vui tươi, yêu đời, kk, lâu lâu thì cảm giác cô đơn vẫn có nhưng không nhiều như cái hồi đấy nữa rồi.
Trầm cảm có, cô đơn có, bạo lực thì ko, vì bạo lực là không tốt là tiêu cực. Bạn càng lớn lên hay nói đúng là trưởng thành thì ko nên có những điều tiêu cực trong suy nghĩ, cách làm.