Chắc hẳn nhiều anh em đã từng có những lần khó chịu khi anh em nghe những âm thanh như: hai chun nước đã cọ xát vào nhau, tiếng cào tay lên bảng đen hay tiếng khóc thé của những đứa trẻ. Vì sao chúng ta lại có phản ứng khó chịu với những âm thanh như thế này? Nó có điểm chung gì không?
Hơn thế nữa, các nhà khoa học sử dụng các loại âm thanh khác nhau, có điều chỉnh sự hài hòa một số âm sắc. Họ thí nghiệm trên 02 nhóm người: một nửa người nghe những âm thanh thô, một nửa còn lại nghe những bài nhạc, bên cạnh đó, họ theo dõi nhịp tim, huyết áp và độ dẫn điện của da. Các nhà nghiên cứu nhận ra, những âm thanh gây khó chịu đã thay đổi đáng kể tính dẫn điện của da, nhìn thấy được cơ thể đang phản ứng một cách căng thẳng.
Oehler trình bày, chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu khi nghe những giai điệu nhạc tính. (mặc dù là phản ứng đẫn điện trên da của 2 trường hợp như trên thí nghiệm là giống nhau). Theo kết luận đó, thì tiếng rít không thực sự gây khó chịu cho chúng ta nếu chúng ta không nghĩ quá tệ về nó. (vì trong những bài nhạc, âm thanh thường ngày vẫn tồn tại những tần số đó mà anh em chẳng để ý tới).
Đi sâu hơn, một nghiên cứu trên báo Journal of Neuroscience năm 2012 phát hiện ra, những tiếng rít có tác động đến sự truyền tín hiệu giữa vùng não liên quan đến thính giác và một vùng não khác liên quan đến cảm xúc. Sau thí nghiệm với 13 người với 74 âm thanh khác nhau và sử dụng thiết bị chụp hình ảnh cộng hưởng từ chức năng (fMRI) để hiểu phản ứng não bộ với những âm thanh khác nhau. Kết quả là khi nghe những âm thanh “khó chịu”, sẽ xuất hiện sự tương tác của vùng não thính giác, chịu trách nhiệm xử lý âm thanh, và vùng amydala (hạch hạnh nhân), phụ trách các phản ứng tiêu cực của cơ thể.
Hơn thế nữa, những âm thanh càng ác cảm, càng khó chịu thì tín hiệu truyền 2 vùng não này càng lớn, Sukhbinder Kumar, một nhà nghiên cứu tại Đại học Newcastle, nói với Live Science vào năm 2012. "Đó là một tín hiệu khó chịu xảy ra từ vùng não thính giác đến hạch hạnh nhân". Cũng theo nghiên cứu Kumar năm 2011, khoảng tần số nhạy cảm nhất với tai người là từ 2000 Hz – 5000 Hz, kết quả tương tự với kết quả của những nghiên cứu khác.
Tham khảo: livescience.com, newscientist.com
Nhìn chung, hầu hết mọi âm thanh gây khó chịu đó có chung một khoảng tần số, nằm trong khoảng 2000 Hz – 4000 Hz và tai người rất nhạy cảm với tần số này, Micheal Oehler trình bày trong nghiên cứu của mình, giáo sư trường Đại học Khoa học Thực hành Macromedia (Đức).
Một nghiên cứu chỉ ra rằng, hình dạng của ống tai và nhận thức của chính chúng ta là những nguyên nhân làm cho chính chúng ta chán ghét âm thanh đó. Oehler chỉ ra rằng, ống tai người đã tiến hóa để khuyếch đại những tần số quan trọng cho việc giao tiếp và sinh tồn. Vì trong ống tai, dãy tần này được cộng hưởng, âm thanh truyền đi rất hiệu quả và vì thế cơ thể sẽ phản ứng lại dãy tần này một cách mạnh mẽ.
Hơn thế nữa, các nhà khoa học sử dụng các loại âm thanh khác nhau, có điều chỉnh sự hài hòa một số âm sắc. Họ thí nghiệm trên 02 nhóm người: một nửa người nghe những âm thanh thô, một nửa còn lại nghe những bài nhạc, bên cạnh đó, họ theo dõi nhịp tim, huyết áp và độ dẫn điện của da. Các nhà nghiên cứu nhận ra, những âm thanh gây khó chịu đã thay đổi đáng kể tính dẫn điện của da, nhìn thấy được cơ thể đang phản ứng một cách căng thẳng.
Oehler trình bày, chúng ta sẽ cảm thấy dễ chịu khi nghe những giai điệu nhạc tính. (mặc dù là phản ứng đẫn điện trên da của 2 trường hợp như trên thí nghiệm là giống nhau). Theo kết luận đó, thì tiếng rít không thực sự gây khó chịu cho chúng ta nếu chúng ta không nghĩ quá tệ về nó. (vì trong những bài nhạc, âm thanh thường ngày vẫn tồn tại những tần số đó mà anh em chẳng để ý tới).
Đi sâu hơn, một nghiên cứu trên báo Journal of Neuroscience năm 2012 phát hiện ra, những tiếng rít có tác động đến sự truyền tín hiệu giữa vùng não liên quan đến thính giác và một vùng não khác liên quan đến cảm xúc. Sau thí nghiệm với 13 người với 74 âm thanh khác nhau và sử dụng thiết bị chụp hình ảnh cộng hưởng từ chức năng (fMRI) để hiểu phản ứng não bộ với những âm thanh khác nhau. Kết quả là khi nghe những âm thanh “khó chịu”, sẽ xuất hiện sự tương tác của vùng não thính giác, chịu trách nhiệm xử lý âm thanh, và vùng amydala (hạch hạnh nhân), phụ trách các phản ứng tiêu cực của cơ thể.
Hơn thế nữa, những âm thanh càng ác cảm, càng khó chịu thì tín hiệu truyền 2 vùng não này càng lớn, Sukhbinder Kumar, một nhà nghiên cứu tại Đại học Newcastle, nói với Live Science vào năm 2012. "Đó là một tín hiệu khó chịu xảy ra từ vùng não thính giác đến hạch hạnh nhân". Cũng theo nghiên cứu Kumar năm 2011, khoảng tần số nhạy cảm nhất với tai người là từ 2000 Hz – 5000 Hz, kết quả tương tự với kết quả của những nghiên cứu khác.
Tham khảo: livescience.com, newscientist.com