Vào năm 2076, hành tinh lùn Sedna sẽ tiến đến gần Mặt Trời nhất trong suốt 11.400 năm qua. Sedna là một thiên thể đặc biệt nằm ở rìa ngoài của Hệ Mặt Trời, với quỹ đạo cực kỳ dài và xa xôi. Ngay cả khi ở gần nhất, Sedna vẫn cách Mặt Trời hơn gấp đôi khoảng cách từ Mặt Trời đến Sao Diêm Vương. Chính vì vậy, việc gửi tàu vũ trụ đến thăm Sedna là một thách thức lớn, đòi hỏi công nghệ tiên tiến.
Hiện nay, các nhà khoa học đang cân nhắc hai phương án: động cơ nhiệt hạch (fusion rocket) và cánh buồm Mặt Trời (solar sail). Động cơ nhiệt hạch, nếu được phát triển thành công, sẽ cho phép tàu vũ trụ mang theo nhiều thiết bị khoa học, lên tới 1.500 kg và thậm chí có thể đưa tàu vào quỹ đạo quanh Sedna để nghiên cứu lâu dài. Tuy nhiên, công nghệ này vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và chưa từng được sử dụng trong không gian. Trong khi đó, cánh buồm Mặt Trời là một giải pháp khả thi hơn ở thời điểm hiện tại, nhưng lại chỉ cho phép mang theo lượng thiết bị rất nhỏ và chỉ thực hiện được chuyến bay lướt qua Sedna mà không thể dừng lại.
Việc nghiên cứu Sedna sẽ giúp các nhà khoa học hiểu rõ hơn về lịch sử hình thành và tiến hóa của Hệ Mặt Trời. Quỹ đạo kỳ lạ của nó có thể là dấu vết của những sự kiện trong quá khứ, như sự xuất hiện của một hành tinh lớn chưa từng được phát hiện (hành tinh thứ 9), hoặc do tác động của một ngôi sao khác từng đi ngang qua Hệ Mặt Trời thời sơ khai. Nếu tìm ra nguyên nhân, chúng ta sẽ hiểu thêm về cách các hành tinh và vật thể lớn nhỏ được hình thành trong không gian.
Ngoài ra, bề mặt của Sedna chứa nhiều hợp chất hữu cơ, nước, methane và nitơ đông lạnh, là những thành phần quan trọng để nghiên cứu nguồn gốc vật chất hữu cơ trong vũ trụ. Điều này giúp các nhà khoa học hiểu hơn về khả năng xuất hiện sự sống hoặc các điều kiện tiền sinh học ở những nơi xa xôi ngoài Hệ Mặt Trời.
Nguồn: Popular Mechanics