Những loại kẹo nhai không nuốt tương tự như kẹo cao su từng được tìm thấy ở nhiều nền văn hóa khác nhau trên thế giới. Điểm chung của chúng là dạng nhựa dẻo dai có vị nhàn nhạt và để nhai cho vui miệng, ví dụ như người Hy Lạp cổ thích nhai nhựa cây nhũ hương, người da đỏ thì nhai nhựa thông, còn người Việt Nam thì có tục nhai trầu với sự kết hợp từ nhiều thành phần tự nhiên khác nhau...
Thành phần chính của kẹo cao su là chicle, một loại cây ở Trung Mỹ có chứa chất gôm dẻo dai như cao su. Nhiều nhà phát minh ở thế kỷ 19 đã cố gắng dùng nó để làm cao su, trong đó có một nhiếp ảnh gia người Mỹ tên Thomas Adams. Người này đã mua một ít chicle từ một người Mexico, Thomas gặp thất bại trong việc chế tạo cao su nhưng nhờ vậy ông lại phát hiện ra người Mexico thích nhai chicle. Và thế là vào năm 1869, ông thử nghiệm đun một ít chicle với hương liệu rồi đem bán cho một cửa hàng gần đó, khách hàng rất thích thú với loại kẹo mới lạ này.
Các thành phần cơ bản của kẹo cao su bao gồm chất nền (polyme tổng hợp - polyisobutene), chất làm mềm, chất tạo ngọt, chất tạo màu, hương liệu, mạch nha... sau đó trộn các nguyên liệu thật đều tạo độ dẻo dai.
Năm 1928, Walter Diemer - một kế toán của nhà máy sản xuất kẹo cao su Fleer Chewing Gum từ Mỹ, tình cờ tìm được cách làm kẹo cao su mềm dẻo dai đủ để có thể thổi ra bong bóng màu hồng. Tuy Diemer không phải là người đầu tiên chế tạo kẹo cao su, nhưng ông lại chính là người đầu tiên tạo nên kẹo cao su thổi được bong bóng.
Kẹo cao su của Diemer thổi ra bong bóng màu hồng là do màu hồng là màu duy nhất có sẵn tại Công ty Fleer Chewing vào thời điểm đó, và sau này màu hồng cũng chính là tiêu chuẩn chung cho các dòng kẹo cao su thổi.
Hiện tại, có rất nhiều loại kẹo cao su cho bạn lựa chọn như loại cao su thổi, loại không đường, loại có nhân hay mứt, kẹo cao su thực phẩm chức năng có tẩm vitamin… Lưu ý là chúng ta nên nhai chúng sau bữa ăn để làm sạch răng và kích thích nước bọt hỗ trợ tiêu hóa, nhai quá nhiều kẹo cao su và duy trì thường xuyên có thể ảnh hưởng xấu tới chức năng hàm.
Tổng hợp
Thành phần chính của kẹo cao su là chicle, một loại cây ở Trung Mỹ có chứa chất gôm dẻo dai như cao su. Nhiều nhà phát minh ở thế kỷ 19 đã cố gắng dùng nó để làm cao su, trong đó có một nhiếp ảnh gia người Mỹ tên Thomas Adams. Người này đã mua một ít chicle từ một người Mexico, Thomas gặp thất bại trong việc chế tạo cao su nhưng nhờ vậy ông lại phát hiện ra người Mexico thích nhai chicle. Và thế là vào năm 1869, ông thử nghiệm đun một ít chicle với hương liệu rồi đem bán cho một cửa hàng gần đó, khách hàng rất thích thú với loại kẹo mới lạ này.
Các thành phần cơ bản của kẹo cao su bao gồm chất nền (polyme tổng hợp - polyisobutene), chất làm mềm, chất tạo ngọt, chất tạo màu, hương liệu, mạch nha... sau đó trộn các nguyên liệu thật đều tạo độ dẻo dai.
Năm 1928, Walter Diemer - một kế toán của nhà máy sản xuất kẹo cao su Fleer Chewing Gum từ Mỹ, tình cờ tìm được cách làm kẹo cao su mềm dẻo dai đủ để có thể thổi ra bong bóng màu hồng. Tuy Diemer không phải là người đầu tiên chế tạo kẹo cao su, nhưng ông lại chính là người đầu tiên tạo nên kẹo cao su thổi được bong bóng.
Kẹo cao su của Diemer thổi ra bong bóng màu hồng là do màu hồng là màu duy nhất có sẵn tại Công ty Fleer Chewing vào thời điểm đó, và sau này màu hồng cũng chính là tiêu chuẩn chung cho các dòng kẹo cao su thổi.
Hiện tại, có rất nhiều loại kẹo cao su cho bạn lựa chọn như loại cao su thổi, loại không đường, loại có nhân hay mứt, kẹo cao su thực phẩm chức năng có tẩm vitamin… Lưu ý là chúng ta nên nhai chúng sau bữa ăn để làm sạch răng và kích thích nước bọt hỗ trợ tiêu hóa, nhai quá nhiều kẹo cao su và duy trì thường xuyên có thể ảnh hưởng xấu tới chức năng hàm.
Tổng hợp