Tại Bãi thử Yuma ở bang Arizona, lần đầu tiên tên lửa đất đối không Freedom Eagle-1 (FE-1) của BlueHalo đã được phóng thử thành công. Tên lửa FE-1 nằm trong chương trình phát triển Hệ thống chống Máy bay không người lái Thế hệ mới (C-UAS) của Lục quân Mỹ, dự kiến có giá phải chăng và dễ dàng sản xuất hàng loạt. Nó là một phần trong nỗ lực của Mỹ nhằm ứng phó tốt hơn trước các mối đe dọa từ máy bay không người lái (UAV).
Cuộc phóng thử đã diễn ra từ giữa tháng 1 nhưng chỉ mới được công bố gần đây. Hoạt động này gồm 3 cuộc phóng thử và trong cả ba lần, FE-1 đã phóng thành công và thực hiện chuyến bay đúng như kế hoạch.
Từ mỗi lần phóng, BlueHalo đã thu thập nhật ký dữ liệu video, dữ liệu từ các cảm biến và dữ liệu chẩn đoán tần số vô tuyến để đánh giá hệ thống dẫn đường của tên lửa, đồng thời phân tích các mô hình khí động học để giảm rủi ro kỹ thuật.
Trong cuộc thử nghiệm, có thể thấy bệ phóng của FE-1 được lắp trên một xe kéo có sàn phẳng, trông thô sơ như thể đã có từ giữa thế kỷ 20 và chỉ dành cho đúng một tên lửa. Nó khác xa với loại xe tải chuyên dụng dùng làm nền tảng phóng như chúng ta hay thấy.
Cuộc phóng thử đã diễn ra từ giữa tháng 1 nhưng chỉ mới được công bố gần đây. Hoạt động này gồm 3 cuộc phóng thử và trong cả ba lần, FE-1 đã phóng thành công và thực hiện chuyến bay đúng như kế hoạch.
Từ mỗi lần phóng, BlueHalo đã thu thập nhật ký dữ liệu video, dữ liệu từ các cảm biến và dữ liệu chẩn đoán tần số vô tuyến để đánh giá hệ thống dẫn đường của tên lửa, đồng thời phân tích các mô hình khí động học để giảm rủi ro kỹ thuật.
Trong cuộc thử nghiệm, có thể thấy bệ phóng của FE-1 được lắp trên một xe kéo có sàn phẳng, trông thô sơ như thể đã có từ giữa thế kỷ 20 và chỉ dành cho đúng một tên lửa. Nó khác xa với loại xe tải chuyên dụng dùng làm nền tảng phóng như chúng ta hay thấy.
Dù vậy nó không chắc là bệ phóng chính thức của FE-1, bởi trước đây BlueHalo từng đưa ra ý tưởng về một bệ phóng có dạng hình hộp lắp trên xe bọc thép Stryker và cả một bệ phóng gắn trên tàu biển. Nhìn chung, thiết kế kiểu mô-đun của FE-1 sẽ cho phép nó tích hợp tốt với cơ sở hạ tầng hiện có trên mặt đất và trên biển, mà chẳng cần làm mới để tốn thêm chi phí.
Mỹ đang tìm cách đa dạng hóa nền tảng tên lửa phòng không của mình bằng cách trao hợp đồng cho nhiều nhà thầu tư nhân, kể cả những startup mới nổi. Hồi tháng 6/2024, Lục quân Mỹ đã chọn BlueHalo là một trong hai nhà cung cấp hệ thống C-UAS, bên cạnh Raytheon.
BlueHalo đã cố gắng đưa nó vào hoạt động sớm nhất có thể khi mà chỉ 2 tháng sau đó, họ đã làm xong nhiều đợt thử nghiệm đối với động cơ giá rẻ của FE-1, kể cả việc thử lửa thành công động cơ nhiên liệu rắn của nó. Tính tới cuối năm 2024, BlueHalo đã hoàn tất cuộc thử nghiệm về kích nổ đầu đạn, thu được dữ liệu về tốc độ, độ xuyên thấu, kiểu va chạm và lập mô hình về cách tên lửa phân thành nhiều mảnh. Tổng cộng, họ mất có 107 ngày để đi từ bản vẽ giấy tới phóng thử tên lửa lần đầu.
FE-1 chuyên dùng để chống lại các UAV có kích thước lớn từ Nhóm 3 trở lên. Các máy bay này thường nặng từ 25-600 kg, đạt tốc độ khoảng 185-463 km/giờ và đạt độ cao từ 1.066-5.500 mét. Để đánh bại chúng, FE-1 được tăng tính cơ động, phạm vi bay và có cách triển khai khá đơn giản.
So với Raytheon thì BlueHalo còn non trẻ nhưng đang tạo được chỗ đứng nhờ các hệ thống C-UAS đầy sáng tạo. Họ là tác giả của hệ thống vũ khí laser LOCUST và Titan - một hệ thống C-UAS khác có thể phát hiện và gây nhiễu khiến UAV bị rơi mà không gây hại cho các thiết bị điện tử quanh đó.
Theo TWZ, BlueHalo.
Quảng cáo
