Chuyện nghề của những người làm việc với Nhiếp ảnh.

nobita2604
3/5/2018 10:6Phản hồi: 8
Chuyện nghề của những người làm việc với Nhiếp ảnh.
Những người tạo nên cộng đồng nhiếp ảnh thịnh vượng ngày nay là “con mắt” của chính chúng ta với thế giới. Cho dù là các nghệ sĩ hay nhà báo hay những nhân vât mới nổi tiếng, họ thông báo cho chúng ta về thế giới, họ truyền cảm hứng cho chúng ta, khiến chúng ta kinh ngạc, họ đưa thế giới của chúng ta vào bối cảnh lịch sử rộng lớn hơn.

Nhưng cộng đồng đó cũng phải đối mặt với những thách thức lớn của riêng mình, không đảm bảo mặt kinh tế, doanh thu ngày càng giảm, cạnh tranh trong nghành gia tăng và để chụp ra ảnh tốt là niềm tin mong manh. “mệt nhoài” với những áp lực đó, khiến tầm nhìn của những người trong nghề bị che khuất, sự máy móc, cạn kiệt ý tưởng mới và lối mòn cũ kỹ dần dần bao phủ thế giới nhiếp ảnh, nhưng tất cả vẫn không dừng lại, không đầu hàng vì một thế giới cần được nhìn nhận, cần được sẻ chia, cần được phổ cập cho hôm nay và cho cả mai sau.

Bài viết dưới đây là lần cuối tôi làm biên tập viên của TIME LightBox, tôi đã tham khảo 13 đồng nghiệp của tôi, một số nhiếp ảnh gia và biên tập viên đã ảnh hưởng đến tôi trong mười năm qua trong ngành công nghiệp này, tôi tìm đến họ để trả lời những câu hỏi cần thiết: tại sao họ làm điều đó? Tại sao họ thức dậy mỗi buổi sáng sẵn sàng chụp ảnh, chỉnh sửa chúng, rồi xuất bản tác phẩm? Tại sao nhiếp ảnh lại quan trọng đối với họ và họ đã làm thế nào để mở rộng tầm nhìn của tất cả chúng ta?

Đây là những san sẻ của họ. Tôi xin được trình bày với độc giả nói chung và những người thiết tha yêu ảnh nói riêng.

cf82a823-686f-4e47-a27a-90b366da2630_2x.jpg

Nguồn: cdn.viewing.nyc

Kathy Ryan, Giám đốc Hình ảnh, Tạp chí New York Times

2002043.jpg
Nguồn: worldpressphoto.org

Ảnh là ngôn ngữ phổ quát của thời đại chúng ta. Mọi người đều có hàng trăm hàng ngàn tấm ảnh của riêng mình. Điều gì đã xảy ra ở đây? Hình ảnh không bi “già đi” không bị “biến mất” nó in hằn trên giấy, nó nằm trong máy tính, nằm trong điện thoại. Nhiếp ảnh gia bị cuốn vào đam mê của mình và họ chụp ảnh mỗi ngày. Thế giới cần người lưu giữ lại hình ảnh của thế giới rồi chia sẻ cho những người còn lại.

02-Kathy-Ryan.jpg
Nguồn ảnh: bjp-online

Chính vì lý do này mà chúng ta cần các nhiếp ảnh gia. Họ là những người sắp xếp tất cả sự hỗn loạn của thế giới mang lại sự rõ ràng trong hình ảnh cho cuộc sống của con người. Họ là những nhân chứng sống, là những nghệ sĩ với tâm hồn dào dạt có thể “chưng cất” tình trạng lộn xộn, thu cả thế giới vào ống kính của họ. Tại sao họ làm vậy? Họ khiến chúng ta phải quay lại, phải để tâm vào những vẻ đẹp của cuộc sống hàng ngày và họ gợi sự chú ý, quan tâm của chúng ta đến các sự kiện của con người trên khắp toàn cầu, xa hơn cả thế là những mối quan tâm đến những thứ ngoài vũ trụ xa xôi. Khi họ hướng mắt và trái tim của chúng ta tới giá trị của sự chính xác và trung thực, chúng ta thấy bùng lên ngọn lửa trách nhiệm trong tim, buộc chúng ta phải sống có ý nghĩa hơn, có ý thức chung hơn. Nhiếp ảnh gia đã dạy chúng ta nhìn lại, nhìn sâu sắc hơn và nhìn qua chính đôi mắt của họ.


Ruddy Roye, Nhiếp ảnh gia


Tại sao tôi chụp ảnh ư? Tôi chụp vì tôi thấy, tôi luôn nghĩ tôi phải chụp vì nếu không thì ai sẽ làm? Tôi phải chụp vì tôi muốn khuyến khích mọi người hãy sống hòa bình khi họ xem ảnh của tôi, tôi yêu hòa bình và là một người ủng hộ mạnh mẽ cho chân lý. Chân lý ở đâu? Chân lý là sự thật rõ ràng của mọi sự việc, sự vật trên đời, mà muốn thấy được chân lý thì chúng ta phải tìm được nguyên do của mọi việc, nhiếp ảnh giúp chúng ta tìm ra nguyên do mà ta mong đợi, qua đó chân lý có thể được thành hình. Nhiếp ảnh luôn có chỗ đứng là vì vậy.

Quảng cáo




Cách để xác định được nguyên do? Theo Webster, đó là "Kết quả mà ta thấy được tạo ra bởi một chuỗi hành vi, nguyên do chính là những hành vi đó, chúng ta phải đi tìm những hành vi đó”

Tôi ước rằng mọi hình ảnh tôi chụp lại, ví dụ những người đàn ông, những người phụ nữ, những đứa trẻ da đen, tại sao tôi lại chụp họ, tôi luôn hi vọng những hình ảnh đó là một chất xúc tác hoặc lý do để thúc đẩy hành động của con người tốt đẹp hơn, nhân văn hơn. Mọi bức ảnh tôi chụp đều luôn chứa đựng những câu hỏi. Với cá nhân tôi, tôi luôn tự hỏi “Tôi là ai và vai trò của tôi ở đây trên trái đất này để làm gì?” Đó là cách nhìn của tôi. Đó cũng là cách để mọi người thấy tôi là người như thế nào? Tôi mong muốn điều gì?

Sarah Leen, Giám đốc Hình ảnh, National Geographic


Tôi đã dành cả cuộc đời của tôi để làm việc với những hình ảnh, tạo ra các bức ảnh, biên tập nó, phê bình hoặc dạy nhiếp ảnh. Tôi cũng rất hào hứng khi làm việc với các nhiếp ảnh gia trên toàn thế giới. Đó cũng là cách mà tôi trải nghiệm thế giới này. Tôi cố gắng nhìn với cái nhìn cá nhân sâu sắc nhất có thể, tôi cảm thấy mỗi hình ảnh là một bài thơ về thời gian và nó ở lại trong khoảnh khắc." Nhiếp ảnh có thể đánh bại thời gian. Hình ảnh là thứ sẽ tồn tại lại trong hồi ức của một người thân yêu nào đó, xa hơn là giữ lại một khoảnh khắc trong lịch sử của các thế hệ tương lai, là nhân chứng im lặng cho bi kịch hay niềm vui. Khiến chúng ta có thể thay đổi hành vi, kích thích sự hiểu biết và quan trọng hơn, nó tạo ra một cảm giác khẩn thiết, buộc mọi người phải hành động. Nhiếp ảnh là ngôn ngữ phổ quát nói lên trái tim của bạn”.

Nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp là những con người đam mê mãnh liệt và đôi khi điên rồ, những người sẵn sàng xông pha trong cuộc sống để cho chúng ta thấy những gì cần phải được nhìn thấy, những gì cần phải được biết đến. Tôi nghĩ không có vinh dự nào lớn hơn cho tôi là đã được sống một cuộc đời bao quanh bởi những hình ảnh và những con người chụp ảnh tuyệt vời, để rồi những hình ảnh đó được giới thiệu đến cho tất cả chúng ta, tất cả mọi người.

Quảng cáo



Stacy Kranitz, Nhiếp ảnh gia

Đối với tôi, cuộc đời bắt đầu bởi nỗi sợ hãi của bản thân mình, tôi như một ẩn sĩ và tôi khao khát tìm kiếm một thứ có thể giúp tôi tự tin tham gia vào thế giới mỗi ngày, thế giới mà tôi đã rất sợ hãi. Tôi tìm thấy nhiếp ảnh là vì thế.

Nhiếp ảnh là một liều thuốc tốt cho căn bệnh của tôi. Tôi đã dùng máy ảnh để phá vỡ các rào cản, phá vỡ các khoảng cách giữa các nhiếp ảnh gia với nhau, tìm kiếm những chủ đề và người xem. Tôi yêu nhiếp ảnh vì nhiếp ảnh đã khiến tôi mạnh mẽ.

Giờ đây, hình ảnh có giá trị vô giá, nó như một cơ chế quan trọng để tiết lộ chân lý, chúng trở thành phương tiện lý tưởng để điều hướng các ý tưởng trong nhân loại, kết nối, chỉ ra danh tính, gợi nhắc trí nhớ, sự hiện diện, kinh nghiệm và sự gần gũi, nhiếp ảnh thực sự rất quan trọng trong đời sống của chúng ta.

Stephanie Sinclair, Nhiếp ảnh gia

01+Stephanie+Sinclair_+VII_+Tooyoungtowed.org_-1200x800.jpg
Nguồn: theepochtimes.com

Tại sao chúng tôi lại chụp ảnh? Tôi nghĩ tất cả các nhiếp ảnh gia luôn tự hỏi mình câu hỏi này mỗi ngày, đặc biệt khi ngành nhiếp ảnh đã trở nên công nghiệp hóa hơn. Khi nó to lớn hơn, các giá trị bị đảo lộn, nhiều điều tốt đẹp hơn, nhiều sự giả dối hơn, nhiều người dấn thân hơn, nhiều nguy hiểm hơn thậm chí có người đã phải mất cả cuộc sống của mình, nhưng bỏ qua tất cả mọi tiêu cực những người đam mê vẫn không dừng lại, vẫn muốn tham gia vào lĩnh vực này. Dù mức lương đôi khi rất khó khăn để trang trải cuộc sống, nhưng tất cả chúng tôi không bao giờ bỏ cuộc… Đối với cá nhân tôi động lực để giữ mãi nhiếp ảnh trong tâm hồn đến từ những người trong ảnh của tôi, tôi hạnh phúc khi nhìn thấy họ mỗi ngày.

Tôi vẫn tin vào sức mạnh của báo chí và báo chí là ngòi nổ cho sự thay đổi tích cực. Trong một thế giới mà việc theo đuổi lợi ích cá nhân đã trở thành mục tiêu hàng đầu, sự vị kỷ thống nhất ở mọi nghành nghề thì vai trò của nhiếp ảnh vẫn bùng cháy, vẫn đảm nhiệm “kênh sự thật” trong đời sống này, đấu tranh với cái xấu và hướng tới một xã hội tốt đẹp hơn. Và ngoài vai trò lớn với báo chí như thế, nhiếp ảnh cũng là một sự sâu sắc, định nghĩa giá trị, trình bày tâm hồn ở góc độ cá nhân.

Tôi đã sống ở hai mặt của một câu chuyện, cả trải nghiệm và cả chứng kiến. Ví dụ, cách đây không lâu, tôi là nạn nhân của một sự việc, tôi đã ở đó, vào phút cuối cùng của mẹ, mẹ tôi mất chỉ vì sơ suất y tế tại các bệnh viện ở Florida. Giữ chặt nỗi đau đó tôi đã đứng sau máy ảnh phỏng vấn hàng trăm cô gái trong dự án Too Young to Wed trong suốt 15 năm năm cuộc đời. Từ cả hai vai trò, người chịu đựng và người kể lại, tôi đã học được cách cá nhân hóa cảm nhận câu chuyên từ nỗi đau của chính mình rồi chứng thực nó, cuối cùng mang chia sẻ những bất công phải chịu đựng của con người trong một vấn đề cụ thể với một cộng đồng toàn cầu.


MaryAnne Golon, Giám đốc Hình ảnh, Washington Post


Tại sao nhiếp ảnh lại quan trọng? Vì nhiếp ảnh biết nói. Tôi đã phát hiện ra nhiếp ảnh trong cuộc đời và tôi đã hiểu hình ảnh cũng là một loại ngôn ngữ, tôi thấy rằng ngôn ngữ này có thể thông báo sự việc, giáo dục và tiếp cận tất cả mọi người trên toàn thế giới mà không cần một ngôn ngữ chung nào khác cả. Một câu chuyện ảnh thành công là câu chuyện khi tác giả và người biên tập được mọi người hiểu một cách toàn diện. Tôi đã từng trình bày một câu chuyện ảnh ở Trung Quốc trong sự im lặng với một nhóm nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nơi con người chỉ cười, cười, và im lặng ở mọi nơi - không nói tiếng Quan Thoại hoặc tiếng Anh. Sau khung hình cuối cùng, tất cả chúng tôi chỉ cười với nhau. Hình ảnh đã thành ngôn ngữ để chúng tôi giao tiếp với nhau, chúng tôi không cần nói một lời nào cả, nhiếp ảnh là ngôn ngữ chung là vì thế.

Tôi tin vào ánh sáng. Nhiếp ảnh là ánh sáng. Ánh sáng đó thường được chiếu vào những nơi tối tăm nhất bởi những nhà báo ảnh dũng cảm và tài năng nhất thế giới. Tôi rất vinh dự được hỗ trợ và xuất bản tác phẩm của nhiều người trong số họ. Tôi sẽ tiếp tục nuôi dưỡng, khuyến khích, hỗ trợ, giúp đỡ, tư vấn, đánh giá cao, chúc mừng, và trả tiền cho báo ảnh chuyên nghiệp miễn là tôi có thể. Tôi tin vào sức mạnh của nó.


Aidan Sullivan, Giám đốc điều hành và người sáng lập, Verbatim


Các nhiếp ảnh gia sẽ nói với bạn rằng cuộc đời đôi khi bị nhiễm bệnh, nỗi ám ảnh đó là động lực để họ kể câu chuyện bằng mọi giá dù phải chịu khó khăn, bản thân bị cô lập và mạo hiểm, tất cả đều cố gắng nắm bắt và truyền tải câu chuyện trong sự đam mê của họ.

Tôi đã ở đó trong cuộc đời, với tư cách là một nhiếp ảnh gia trẻ, và tôi hiểu niềm đam mê đó đã thúc đẩy tôi qua nhiều cấp độ và vai trò trong nghề của mình. Chính vì những trải nghiệm của cuộc đời mình tôi cảm thấy tôi phải hỗ trợ và nuôi dưỡng những người kể chuyện, để giúp họ tiếp tục tạo ra những tác phẩm quan trọng và kể những câu chuyện quan trọng, đôi khi là những câu chuyện khó khăn, đau đớn để chúng ta dù ngồi thoải mái ở trong ngôi nhà của mình cũng có thể thấy được mặt tối nguy nan của thế giới mà chúng ta đang sống.

Nghệ thuật này, sự điên rồ này, giúp truyền tải những câu chuyện, qua đó ta có thể hiểu nhiếp ảnh không thể chết, báo chí ảnh không thể chết, kể chuyện bằng ảnh sẽ không thể chết, nó vẫn thay đổi và phát triển.

Bản chất của con người là luôn muốn học hỏi, ai cũng cần được giáo dục và hiểu thế giới bằng cách nghe tường thuật lại một câu chuyện luôn là một cách hay.

Tôi nghĩ rằng báo chí ảnh và các kỹ năng cần thiết để trở thành một phóng viên ảnh là một đặc điểm cố hữu, di truyền của con người, nó được xây dựng trong DNA, ai cũng có thể kể chuyện ảnh, như bao người kể chuyện qua các thời đại. Khi kể chuyện được coi là là một món quà của cuộc sống và là một cách rất quan trọng để giáo dục, nó giúp chúng ta nhớ những kiến thức đã qua, đã có, để củng cố thêm cho việc giáo dục con người và tiếp tục công cuộc giáo dục tiếp nữa qua đó những đức tính quý báu được bảo tồn và lưu giữ.

Các bản vẽ hang động đầu tiên là sự bắt đầu của hình thức kể chuyện bằng hình ảnh, kể chuyện trực quan. Giờ thế giới hình ảnh và thế giới trực quan đã thay đổi, với một thế giới di động và kỹ thuật số, chúng ta có thể đi sâu hơn, cụ thể hơn, phổ quát hơn, hàng trăm triệu người lưu giữ thế giới trong chớp mắt.

Laura Morton, Nhiếp ảnh gia


Lần đầu tiên tôi bắt đầu quan tâm đến nhiếp ảnh bởi yếu tố lịch sử. Một ngày nọ, trong khi nghiên cứu Cách mạng Công nghiệp, tôi thấy một bức ảnh của một đứa trẻ trong một nhà máy, tôi đã vô cùng buồn bã vì nhìn thấy nó. Khi tôi nhìn thấy bức ảnh đó thì tất cả những nhân vật đã không còn trên đời, cả đứa trẻ và người chụp ảnh đã về thế giới bên kia, tôi đã bị mê hoặc bởi cách bức ảnh có thể mang lại cảm xúc cho tôi về một quá khứ trước cả khi tôi sinh ra hàng mấy thập kỷ. Hai người họ, đứa bé và nhiếp ảnh gia đã trở nên bất tử trong bức ảnh, đó quả là một điều thú vị.


Tôi tin rằng lý do vô cùng quan trọng để các nhiếp ảnh gia ghi lại cuộc sống hàng ngày đơn sơ, giản dị thậm chí trần tục, không phải chỉ bởi chúng ta muốn hiểu về thời đại của mình, mà còn để tương lai hiểu chúng ta là ai, chúng ta và thế giới đã sống như nào trong một thời đã qua. Một bức ảnh đặc biệt mạnh mẽ vì nó có thể tiếp cận được với hầu hết nhân loại. Không có rào cản ngôn ngữ trong nhiếp ảnh. Tôi chọn những câu chuyện và theo đuổi các dự án tôi làm với mục đích ghi lại không chỉ các vấn đề quan trọng trong thời đại của chúng ta mà tôi còn có tham vọng để lại kho tàng cho nhân loại mai sau.


Simon Bainbridge, Giám đốc biên tập, Tạp chí Nhiếp ảnh Anh


Hai mươi năm trước, tôi đã thực hiện một chuyến đi khắp các tiểu bang Tây Nam với em gái và anh bạn tốt nhất của tôi. Em tôi đang học văn học tại Đại học Colorado ở Boulder, và anh bạn thì tốt nghiệp trường điện ảnh, người bắt đầu làm việc với máy ảnh của mình một cách nghiêm túc. Chúng tôi lên kế hoạch băng qua San Juan Skyway, sau đó đi về phía Tây đến Canyonlands và Monument Valley, đi qua New Mexico và quay trở lại qua danh giới Colorado, và chúng tôi đã đi theo một vòng tròn.

Cứ vài dặm bạn tôi lại thấy phấn khích vì đường chân trời hay một số dấu ấn trên bản đồ, và đột nhiên chúng tôi muốn đi theo cảm xúc, hướng đến một số tảng đá hoặc ngọn núi hoặc một cái tên nghe có vẻ kỳ lạ. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã đi không theo kế hoạch. Tôi bên cạnh bạn tôi, và xem những gì anh ta thấy. Nhưng bằng cách nào đó anh ta đã bắt được một thứ gì đó tao nhã và sâu sắc mà tôi đã không nhận ra. Chúng tôi đến để nhìn thế giới khác nhau, bằng những đôi mắt khác nhau.

Hai thập kỷ trước các nhiếp ảnh gia tôi ngưỡng mộ nhất đã đi khám phá thế giới với một cảm giác tự do, tự tin, thách thức sự thờ ơ của thế giới, làm cho chúng ta thấy cuộc đời một là tốt, hai là xấu. Hôm nay, tôi sẵn sàng và háo hức hơn bao giờ hết để vượt qua những chủ đề cũ và tìm ra các chủ đề hiếm hoi độc đáo khác, sự dũng cảm và sâu sắc của những người đi trước đã tiếp thêm cho tôi động lực rất nhiều.


Alex Potter, Nhiếp ảnh gia


Khi tôi rời Yemen vào tháng 8 năm 2015, nơi tôi học cách chụp ảnh, xây dựng một câu chuyện và được hướng dẫn hãy yêu thế giới này với trái tim rộng lượng, tôi cảm thấy rất lạc lõng. Trong hơn một năm, tôi đã cố gắng tìm kiếm một công việc, một ý tưởng và một nhóm đồng hành có ý nghĩa với tôi, để tôi thấy tôi được kết nối, nhưng tôi không thể thành công với sự cố gắng đó. Đến tháng 11 tôi đã tự hỏi bản thân mình câu hỏi - tại sao tôi vẫn cố gắng làm điều này vậy?

Tôi đến Iraq vào tháng 11 năm 2016, tìm kiếm những câu chuyện không liên quan gì đến Mosul, tôi cảm thấy rất nhiều nhà báo khác xung quanh, tôi cần tìm ý nghĩa ở một thứ khác. Tôi đăng ký làm công việc như y tá, vì vậy tôi đã tìm thấy một nhóm nhỏ các nhân viên y tế nước ngoài làm việc với các y viện quân sự Iraq họ cấp cứu người bị thương. Sống ở đó, tôi bắt đầu chụp ảnh môi trường xung quanh, các nhân viên y tế Iraq có công việc và cuộc sống rất khốn khổ, nhưng họ rất vui vẻ. Bằng cách làm việc bên cạnh họ và chụp ảnh những gì chúng tôi đã trải qua cùng nhau, tôi thấy tôi có ích và đam mê lại một lần nữa trỗi dậy: Tôi cảm thấy tôi lại muốn chụp ảnh sau hơn một năm lãng quên nó. Đối với tôi, nhiếp ảnh là thứ tôi sẽ giữ lại trong tim, để ghi lại thế giới xung quanh tôi, và lưu giữ những chi tiết nhỏ trong những thời điểm khó khăn, nếu không ghi lại kịp thời nó có thể bị lãng quên.


Jeffrey Furticella, Editor ảnh thể thao, Thời báo New York


Trong ký ức thời thơ ấu của tôi là hình ảnh cha tôi lái xe chở tôi đến một cửa hàng yêu thích, mua một vài món cho tôi và gói gém cẩn thận lại, tôi đã rất hồi hộp khi mở chúng ra. Tôi luôn xé toạc những mảng giấy gói mong tìm thấy điều gì thú vị, sự bí ẩn luôn nằm sau những tờ giấy bọc ấy.

Tương tự như ký ức tuổi thơ là những gì thúc đẩy niềm tin của tôi trong công việc Editor hình ảnh. Trong một thời gian dài thế giới chúng ta bị bao quanh bởi những sự kinh hoàng, trách nhiệm của các nhiếp ảnh gia không chỉ bắt giữ khoảnh khắc mà còn điều tra, soi sáng, đó là trách nhiệm của chúng ta để tìm hiểu thế giới này.

Nghành nhiếp ảnh đã phát triển rực rỡ với số lượng người tham gia đông đảo, yếu tố nghề càng chuyên nghiệp hơn. Vì vậy chúng ta được giao nhiệm vụ quan trọng là luôn luôn tìm kiếm cái gì đó đẹp, độc đáo, hiếm, chúng ta sẽ làm được điều đó.


Peter Di Campo, Nhiếp ảnh gia


Tại sao nhiếp ảnh lại quan trọng? Nhìn xem chúng ta đang ở đâu. Thế giới ngày hôm nay khiến tôi sợ hãi, con người và văn hóa từ chối để hiểu nhau, thế giới đó thật đáng sợ. Vì vậy, tôi phải tin vào một phương tiện đa dạng cho phép mọi người chia sẻ câu chuyện của riêng mình với lượng khán giả rộng lớn. Tôi quan tâm sâu sắc đến cả báo chí điều tra lẫn hình thức kể chuyện sáng tạo cá nhân và tôi tin rằng hai thể loại đó có thể cùng tồn tại.

httphuckcdn.lwlies.comadminwp-contentuploads201604peter_Peter_DiCampo_005.jpg.jpg
Nguồn: huckcdn.lwlies.com

Giờ đây châu Phi đã mở một triển lãm lớn ở Nairobi. Nơi đó hoang dã và là một ngôi nhà tự nhiên lý tưởng. Tôi không thể tin vào mắt mình khi chứng kiến nó. Rất nhiều nhiếp ảnh gia đóng góp tác phẩm được chụp từ khắp châu lục, và tất cả chúng tôi đều gặp nhau lần đầu tiên ở đây. Các nhiếp ảnh gia của Châu phi đã được đón chào tại sao ư? Bởi những người hâm mộ đã theo dõi họ trên truyền thông xã hội trong nhiều năm. Họ được xem như là tiêu chuẩn trong nghệ thuật châu Phi, hay nhiếp ảnh Châu Phi và họ còn là biểu tượng của giới truyền thông xã hội vì họ là người da đen chụp ảnh người da đen, và đó là sức mạnh. Nhiếp ảnh là vậy, nó đi xa hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng.

Có gì lạ lùng khi bạn là người da trắng không? Không, tôi không bận tâm. Tất cả chúng ta đều phải quan tâm đến thế giới này dù chúng ta mang màu da gì đi nữa.


Jean-François Leroy, Giám đốc, Visa pour l'Image Lễ hội ảnh Báo chí


Tôi đã làm trong 40 năm cuộc đời bởi vì tôi luôn có ham muốn khám phá, trong số tất cả các giải thưởng tôi nhận được, có giải nhiếp ảnh gia xuất sắc, nhiếp ảnh gia trẻ có hình ảnh xuất sắc, hay nhiếp ảnh gia trẻ tài năng. Ngày nay có rất nhiều bạn trẻ theo đuổi con đường nhiếp ảnh.

Dù việc chọn làm nhiếp ảnh gia cũng có rất nhiều khó khăn, tôi không nói về một trường hợp cụ thể, tôi muốn nói về những người trẻ bắt đầu, tôi muốn giúp họ tạo ra câu chuyện của họ. Họ là đôi mắt của chúng ta. Họ cho chúng ta thấy những gì đang xảy ra. Họ làm chúng ta kinh ngạc. Họ đưa chúng ta tới hiểu biết. Họ làm cho chúng ta mỉm cười, đôi khi rơi nước măt.

www.gramunion.com.jpg
Nguồn: 78.media.tumblr.com


Tôi không thể tưởng tượng ra một cuộc sống mà không có nhiếp ảnh gia, nếu không có nhiếp ảnh gia thì cuộc đời này sẽ đi về đâu!


Nguồn: Time.
8 bình luận
Chia sẻ

Xu hướng

Cafethings
ĐẠI BÀNG
6 năm
Để có những bức ảnh đẹp cũng lắm công phu!😁
Dài quá lười đọc 😃
1hoi1chai
TÍCH CỰC
6 năm
@NguyễnDuyĐạt phải chi tt có kênh audio thì hay phải biết...;)
Túm lại phải có máy và chút tiền trong túi...😁
cuchut
ĐẠI BÀNG
6 năm
Mod tinh tế 1 ngày nào đó hẹn gặp mấy người quay phim JAV, xem họ phát biểu ntn nhé
topol1990
TÍCH CỰC
6 năm
hồi ở Nhật, có ông bạn của bạn, khoe súng báng to Nikon D3s, 70-200 v...v. Mình cũng mới nên hỏi chuyện kĩ năng. Thấy bố chém như rồng có thể cho mình sang đứng cạnh tháp Eiffel của Pháp hay bất cứ nơi đâu bằng phottoshop đến cái mức không ai bình thường có thể phát hiện ra trừ dân trong nghề và như vậy mới là nhiếp ảnh. Nghe đến đó xong, mình dừng nói chuyện và chỉ biết cười trừ 😁
@topol1990 Haha vậy là chỉ có mấy ông nhiếp ảnh mới mang hạnh phúc đến cho nhau 😃
tulaisky1
TÍCH CỰC
6 năm
@topol1990 ông đó thì gọi là photoshoper chứ ko phải photographer nữa rồi, nếu ông chỉ cần pts ghép thằng này vào cảnh nọ thì cần quái gì phải đi tìm kiếm khoảnh khắc, mất hết cái niềm đam mê chụp ảnh. Và mình chả bao giờ thích nói chuyện với mấy thể loại khoe khoang như vậy

Xu hướng

Bài mới









  • Chịu trách nhiệm nội dung: Trần Mạnh Hiệp
  • © 2024 Công ty Cổ phần MXH Tinh Tế
  • Địa chỉ: Số 70 Bà Huyện Thanh Quan, P. Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM
  • Số điện thoại: 02822460095
  • MST: 0313255119
  • Giấy phép thiết lập MXH số 11/GP-BTTTT, Ký ngày: 08/01/2019