Có một lần, lâu lắm rồi, tôi đọc được một câu chuyện đơn giản mà giàu triết lý cuộc sống, đó là câu chuyện về hòn sỏi. Tôi xin kể lại đây lời tự thuật của hòn sỏi với các chi tiết mà tôi còn nhớ được. Hòn sỏi kể về chuyến đi đầy cam go của mình như sau:
"Tôi vốn xuất thân từ một tảng đá khổng lồ trên núi cao. Tôi nằm đó, trải qua sương gió, nắng mưa trong bao năm tháng dài đăng đẳng. Sau một thời gian, nắng, nóng, mưa và lạnh làm cho người tôi đầy vết nứt. Tôi vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, góc cạnh lởm chởm và lăn xuống núi, mưa bão và nước lũ cuốn tôi qua các dòng sông suối rồi xuôi về biển. Do liên tục bị va đập, lăn lộn trên đường ra biển, tôi bị thương tích đầy mình. Mỗi lần bị va đập, những góc cạnh của tôi đau đớn vô cùng nhưng rồi chúng cũng bớt xù xì lởm chởm mà tròn dần trên chặng đường tôi đi. Và chính những dòng nước cuốn tôi đã xoa dịu và làm lành những vết thương của tôi. Cùng với đớn đau, tôi học được nhiều bài học quý báu và cuối cùng, tôi trở thành một hòn sỏi láng mịn như bây giờ".
Lời trần thuật của người nào đó đã gán cho hòn sỏi làm cho tôi liên tưởng đến quá trình hình thành viên ngọc trai tự nhiên. Thành phần ngọc trai tự nhiên chủ yếu là xà cừ. Người ta cho rằng, ngọc trai được tạo ra khi có một vật lạ nhỏ hoặc hạt cát chui vào bên trong con trai biển và nằm luôn trong đó. Bị kích thích bởi vật lạ này, con trai tiết ra một chất dịch bao bọc dị vật. Đây là cách phản ứng để tự chữa lành các vết thương của loài nhuyễn thể này. Quá trình này lặp đi lặp lại nhiều năm và chất tiết ra đó tạo ra một lớp xà cừ bao bọc lấy hạt cát hay dị vật xâm nhập mà hình thành ra viên ngọc đẹp, quý và có giá trị.
Bạn nghĩ gì về những chi tiết trong câu chuyện hòn sỏi và ngọc trai? Trong cuộc sống, chúng ta không thể tránh khỏi những những va đập đầy biến động. Liệu chúng ta có sẵn lòng ôm ấp những đớn đau và học cách vươn lên trên nỗi đau, để rồi một ngày nào đó chúng ta cũng có thể tạo ra những "hòn sỏi mịn màng" hay "viên ngọc trai lấp lánh"?
Là con người, không ai được ban tặng một cuộc đời hoàn toàn như ý với mọi thứ đều hoàn hảo. Cuộc sống là một quá trình tự mình làm ra với nhiều sự thử thách cam go. Liệu chúng ta có đủ can đảm để trải qua cuộc hành trình gian khó như hòn sỏi đã trải qua? Liệu chúng ta có đủ bản lĩnh như con trai biển, trong dòng lệ đớn đau với dị vật xâm nhập, tạo ra được những viên ngọc trai lung linh đầy màu sắc?
Đau đấy các bạn ạ, nhưng có đủ sức chịu đựng và biết cách chuyển hóa nỗi khổ niềm đau là cả một nghệ thuật sống. Nếu như tảng đá vỡ không kiên trì chịu đựng đau thương để lăn tròn góc cạnh, sẽ không có những hòn sỏi tròn láng. Nếu những con trai không chịu đựng nổi sự đớn đau của hạt cát hay dị vật nào đó chui vào bên trong vỏ của mình và có cách phản ứng tự vệ, loài nhuyễn thể có tên gọi là "trai" ấy sẽ không tạo được những viên ngọc lung linh đầy sắc màu tuyệt vời. Đã bao giờ bạn thấy được rằng chính những chông gai mới đem lại những bài học quý giá và để lại những ấn tượng đẹp, dù rằng trong quá trình này, phải cần nhiều nỗ lực để ôm ấp và chuyển hóa? Đã bao giờ bạn sử dụng chất liệu đau thương để tạo cho mình những hạt ngọc trai kỳ diệu hay chưa?
Cuộc sống vốn có chu kỳ vận hành riêng mà chúng ta quen ví như là quy luật hình "sin", hết thăng đến trầm, hết trầm lại thăng như sóng biển nhấp nhô. Chúng ta không thể nào thay đổi hoàn toàn cuộc sống, việc mà chúng ta có thể và nên làm là phải biết cách thay đổi thái độ về cuộc sống đúng lúc, đúng nơi mà không phải quá lệ thuộc bởi các nguyên tắc cứng ngắc.
Có thể là bạn, có thể là tôi, luôn nhớ rằng, cuộc sống chẳng bao giờ chỉ mang đến toàn là hạnh phúc và niềm vui. Cuộc sống cũng không bất công đến nỗi chỉ đem đến cho toàn những niềm đau cho mọi người. Đừng bao giờ nghĩ rằng con đường chúng ta đi chỉ có cỏ gai góc, rác rưởi hay đầy hoa thơm trái ngọt. Nhìn lên bầu trời, bạn sẽ thấy, trời lúc nào cũng có mây. Áng mây bay qua, cứ để nó bay qua, trời xanh vẫn cứ trong sáng đó thôi. Cuộc đời không quá đơn giản chỉ là một mặt phẳng hoặc trắng hoặc đen. Điều quan trọng là biết cách phát huy nội lực mình có được để tự nâng mình vượt lên những nỗi đau, những va đập của cuộc sống để tự hoàn thiện cho bản thân.
Đây là một kỹ năng sống. Trong mọi hoàn cảnh, sống hết mình trong hiện tại với niềm tin trọn vẹn vào chính bản thân mình, hướng về tương lai, tin vào ngày mai tươi đẹp, chúng ta sẽ có một cuộc sống ý nghĩa.
Cuộc sống là tập hợp của vô vàn những điều biến động. Vì vậy, trong mọi cảnh ngộ, chúng ta cần nhớ cuộc hành trình của hòn sỏi và sự hình thành hạt ngọc trai để sống có nhiều tự tin hơn, để học cách xoa dịu và làm lành những vết thương, và quan trong hơn, làm thăng hoa trong cuộc sống. Sự va đập của cuộc sống chẳng có gì đáng sợ đâu bạn ạ. Đừng bao giờ nghĩ mình sẽ mãi mãi quỵ ngã. Dù có lúc tưởng chừng mất tất cả, chúng ta vẫn còn có niềm tin, nghị lực và cả bài học quý giá từ cái "mất tất cả" đó mà. Nếu biết cách, chính những lúc chưa thành công hay thiếu may mắn ấy là những "thành phần" của liều thuốc chủng ngừa cho cuộc sống của mỗi người.
Sự trải nghiệm bản thân là bài học sinh động và đáng nhớ nhất trong cuộc sống. Một khi chúng ta học được cách chấp nhận đớn đau trong quá trình chuyển hóa những góc cạnh xù xì, chúng ta sẽ trở thành những hòn sỏi láng mịn. Khi nào chúng ta có đủ sức ôm ấp và chuyển hóa những đau thương trong nước mắt, chúng ta có thể tạo nên những hạt ngọc trai quý giá cho đời. Cuộc sống này rất quý giá, hãy biết nâng niu và trân trọng nó, các bạn ạ!