2. BÌNH THƯỜNG HOÁ:
Thái độ của dân chúng đối với tham nhũng, gian dối, tàn ác,...cần phải là thái độ căm giận, lên án, phê phán, đấu tranh mạnh, tạo động lực thực thi luật pháp để chúng phải đền tội, phải trả giá, luật nhân quả phải có triển vọng phát lộ rõ ràng. Thế nhưng, người ta cố tình dùng kỹ năng thọc lét gây cười của các diễn viên hài để tạo ra những cái cười chỉ để mà cười, cười nhạt nhẽo, cười rẻ tiền, cười xuê xoa cho qua chuyện....chỉ là để biểu hiện cho việc cười chê đơn thuần mà thôi.
Kết quả của cười chê là: bình thường hoá tất cả những tội lỗi, tham tàn, sai trái, lỗi lầm, tiêu cực,....sau vài lời căn dặn vuốt đuôi của vị Ngọc Hoàng đểu, để cho ra kết quả cuối cùng là: hoà cả làng.
3. NGỘ NHẬN:
Những người ngộ nhận trước tiên, chính là những diễn viên tham gia đóng các vai trong Hài Táo quân. Việc lặp đi lặp lại vai diễn cực kỳ ảo, việc một bộ phận khán giả có nhận thức văn hoá thấp tung hô khen ngợi họ, việc tán dương khen thưởng của các nhà quản lý tuyên giáo và quản lý truyền thông...đã dẫn đến ngộ nhận của chính các diễn viên này. Họ coi Hài Táo quân là dịp tự sướng tràn trề. Ngộ nhận đến mức lộng ngôn ngạo mạn, xấc láo của diễn viên
Xuân Bắc đối với khán giả, là trường hợp điển hình. Thái độ ngạo mạn trâng tráo như vậy, là không thể chấp nhận được.
KẾT LUẬN:
Hài Táo Quân đã góp phần duy trì tính bền vững của tham nhũng, tham tàn, sai trái, lỗi lầm, tiêu cực, đểu giả...vốn đã quá nhiều và đang làm biến thái xã hội chúng ta đang sống. Hài Táo quân cần phải được xoá bỏ triệt để, càng sớm càng tốt cho xã hội.