
Lâu rồi mới có một bài chia sẻ trên Tinh Tế mà mình đọc hết từng câu chữ, bạn viết này có góc nhìn rất Tinh Tế mà không phải ai cũng có. Công việc nào cũng có vui, buồn. Review công nghệ cũng vậy...
Khó khăn đầu tiên khi đi làm không phải là lương ít hay nhiều mà đó là con người thứ đầu tiên bạn sẽ trải qua, có những nơi làm drama, áp lực bạn phải vượt qua được nó không là rời cuộc chơi...
Những đứa thật sự đam mê công nghệ, thích chia sẻ mới hiểu hết cảm giác khi một sản phẩm mới ra mắt nhà nhà có trên tay quay video mà mình không có, cảm giác lúc đó buồn buồn lắm luôn. Không phải mong có để dùng khoe hay dùng cho sướng mà là dùng vọc vạch chia sẻ với anh em khác...
Cảm xúc vỡ oà khi có một món mới ra mà mình đủ tiền ghé cửa hàng mua quay trên tay không phải mượn, không phải nhờ được chia sẻ hết cảm xúc của mình cảm nhận.
Một khi còn nhỏ thì chưa bị chi phối nhiều thứ, bạn có thể hết lòng với đam mê, nhưng một khi lớn hơn có nhiều anh em cùng đam mê làm cùng bạn, thì lúc này còn nhiều thứ phải lo, chi phối hơn, vì bạn không còn chỉ sống vì đam mê của riêng mình, mà còn anh em, đồng nghiệp họ cũng cần mang lương về nhà cho vợ...
Bắt đầu làm việc với đối tác, hãng...không phải lúc nào cũng theo ý mình, có những thứ mình phải học chấp nhận, nhưng cuộc sống phải biết chan hoà với nhau cùng đi tiếp.
Cái sợ nhất của đứa review là rơi vào trạng thái mất cảm xúc, không có cảm xúc nói trước ống kính, không có cảm xúc khi trên tay một sản phẩm mới, không có cảm xúc khi có những thứ cứ lập đi lập lại như một lối mòn...cảm giác của những ngày tháng đó...
Khó khăn đầu tiên khi đi làm không phải là lương ít hay nhiều mà đó là con người thứ đầu tiên bạn sẽ trải qua, có những nơi làm drama, áp lực bạn phải vượt qua được nó không là rời cuộc chơi...
Những đứa thật sự đam mê công nghệ, thích chia sẻ mới hiểu hết cảm giác khi một sản phẩm mới ra mắt nhà nhà có trên tay quay video mà mình không có, cảm giác lúc đó buồn buồn lắm luôn. Không phải mong có để dùng khoe hay dùng cho sướng mà là dùng vọc vạch chia sẻ với anh em khác...
Cảm xúc vỡ oà khi có một món mới ra mà mình đủ tiền ghé cửa hàng mua quay trên tay không phải mượn, không phải nhờ được chia sẻ hết cảm xúc của mình cảm nhận.
Một khi còn nhỏ thì chưa bị chi phối nhiều thứ, bạn có thể hết lòng với đam mê, nhưng một khi lớn hơn có nhiều anh em cùng đam mê làm cùng bạn, thì lúc này còn nhiều thứ phải lo, chi phối hơn, vì bạn không còn chỉ sống vì đam mê của riêng mình, mà còn anh em, đồng nghiệp họ cũng cần mang lương về nhà cho vợ...
Bắt đầu làm việc với đối tác, hãng...không phải lúc nào cũng theo ý mình, có những thứ mình phải học chấp nhận, nhưng cuộc sống phải biết chan hoà với nhau cùng đi tiếp.
Cái sợ nhất của đứa review là rơi vào trạng thái mất cảm xúc, không có cảm xúc nói trước ống kính, không có cảm xúc khi trên tay một sản phẩm mới, không có cảm xúc khi có những thứ cứ lập đi lập lại như một lối mòn...cảm giác của những ngày tháng đó...