Người tốt hãy giúp các bé đang bị đánh đập ở Mái ấm Cầu Dừa và Mái ấm Mây Bốn Phương

Vuphilong009
3/1/2023 7:45Phản hồi: 3
Người tốt hãy giúp những đứa bé đang bị đánh đập ở Mái ấm Cầu Dừa và Mái ấm Mây Bốn Phương ( giúp trực tiếp các em, đừng gửi quà cho những người chủ )
Những đứa bé tôi giúp đỡ đang bị bạo hành tra tấn dã man trong một trại trẻ mồ côi tên là Mái Ấm Cầu Dừa và họ đã cấm tôi đến đó sau khi đánh đập khủng khiếp các bé ngay trước mặt tôi.
Tôi đã đến Mái ấm Cầu Dừa và thấy nơi đó những đứa bé hiền lành nhất bị những người chủ mái ấm đó và tay sai của họ đánh đập rất dã man, khủng bố tinh thần các em mạt sát các em thậm tệ và làm mọi cách tra tấn các em dữ dội khủng khiếp và liên tục khiến các em run rẩy sợ hãi khi thấy họ. Họ bắt các em quỳ đến chảy máu đầu gối, giờ đọc kinh thường xuyên tát vào mặt các em. Thằng ăn nói giang hồ vô văn hoá tự xưng là thầy tên Quốc ở đây thường nhậu nhẹt say xỉn rồi đánh đập các em vô cớ, nó vừa cười nhếch mép vừa nói : "Mày không phải lo cho nó, nó là quỷ chứ đâu có phải người đâu. Nó ốm hả cho nó chết luôn đi..."
Rồi sau đó mấy ngày, nó lại tiếp tục cái giọng cười đểu : "Tao không đồng ý cho mày đến đây nữa nhá, ở đây không cần mày giúp. Tao không cho mày giúp đứa nào trong đây, mày cút về ngay cho tụi nó nghỉ. Đi về luôn đi." Lời từ mồm thằng Quốc. Những đứa bé buồn hết mức, nói như khóc : Anh Vương cứu em ra khỏi đây được không?
Sáng họ ép các em dậy ra hốt phân chó mèo gà vịt rồi bốc đồ ăn thiu thối cho gà vịt ăn. Họ hành xử với các bé mồ côi như giang hồ và thường xuyên chửi thề trước mặt các em và nắm đầu các em đánh rất dã man. Nhiều lúc ép các em ăn nhiều mỡ đến nôn ra rồi lại tát vào mặt các em, cấm không cho các em đi vệ sinh hay uống nước giờ các em đọc kinh hay học mà không có người chỉ. Họ ép các em lớn cầm cây quật các em nhỏ, cổ vũ cho các em ỷ mạnh hiếp yếu và tệ nhất là họ không đối xử với các em như một con người.
https://maps.app.goo.gl/NCo9a4a8dB4pUECF6
Những kẻ hành hạ trẻ em ở mái ấm Cầu Dừa chúng sợ bị lộ tội ác đã khoá đánh giá trên google map không cho ai đánh giá vào.
Xin mọi người cùng tôi giúp các em. Tôi không đành lòng để các bé vô tội bị chà đạp và bạo hành phải sống trong sợ hãi từng ngày như vậy. Cứ kết bạn zalo Vuongpiano của tôi và hỏi nếu bạn cần thêm thông tin về nơi Mái ấm Cầu Dừa này hoặc chỗ Mái ấm Mây Bốn Phương cả 2 nơi đều có hành vi bạo hành trẻ em tương tự và những đứa bé đáng thương đau khổ khủng khiếp cần giúp đỡ.
Tôi đã mất ăn mất ngủ, nhiều lúc bật khóc suốt cả 2 năm gần đây vì lo cho các em ở Mây Bốn Phương và Cầu Dừa. Ai khác có thể không hiểu, không quan tâm các em sống chết ra sao. Nhưng các em là những người đau khổ nhất trên đời tôi từng biết. Vì các em không còn gia đình, không còn họ hàng, không người quen biết, không còn tự do và cũng không còn cả tuổi thơ. Ngày tết khi mọi người đang vui vẻ, các em đang bị chửi thậm tệ, đang bị bắt quỳ suốt cả ngày từ sáng tới khuya, đang bị đánh đập ngay cả trong những ngày vui nhất của toàn xã hội này. Tôi từng ở 2 nơi đó với các em lẽ nào tôi không biết. Họ coi các bé mồ côi không ra con người, các em dù ngoan đến mấy cũng bị hàng chục người chửi đánh dữ dội đến tuyệt vọng, trầm cảm muốn tự sát. Các em đã nói với tôi là các em muốn chết, ngay cả bé 5 tuổi cũng nói vậy. Từ người làm bếp cũng đánh đập các em thậm tệ gần như mỗi ngày, cho đến những người ở nhờ cũng thường la đánh các em. Các em thường xuyên bị đánh đập vô cùng khủng khiếp, đến mức gần như là nô lệ của hàng trăm người ở mái ấm từ gia đình dòng họ bà con anh em bạn bè của những người chủ 2 mái ấm đó thường xuyên lui tới và đánh đập mạt sát các em thậm tệ nhất có thể mỗi khi họ xuất hiện. Một thời gian dài ở 2 mái ấm, tôi nhận ra trên đời này không còn ai thật lòng thương các em, mỗi mái ấm khoảng 30 người đã 28 người đánh đập chửi bới các em nhỏ, còn 2 người có thương các em cũng không bao giờ dám bảo vệ che chở các em vì sợ 28 người còn lại. Mình vô đó như là cái gai trong mắt họ. Các bé càng quý mình họ càng ghét mình. Các em nhỏ ở đó thực sự đáng thương nhưng không phải tất cả. Ở mái ấm Cầu Dừa có 5 đứa bé giang hồ tên Hiếu, Nơn, Thuyên, Dương, Hải chuyên làm tay sai cho những người chủ ở đó thay họ đánh đập khủng khiếp các bé nhỏ hơn, 5 em này không đáng được giúp đỡ. Còn mái ấm Mây Bốn Phương có 2 em Lợi, Hương thường xuyên đánh đập hành hạ các em khác nhỏ tuổi hơn và cũng không đáng được giúp đỡ. Các em nhỏ chịu đau khổ khủng khiếp nhất, không chỉ bị hàng trăm người thường xuyên đến đó đánh chửi dã man mỗi ngày, các em còn bị những em lớn hơn đối xử theo luật giang hồ và hệt như phần lớn những người lớn tuổi ở 2 mái ấm đó đối xử với nhau.
Các em tốt nhất trong 2 mái ấm đó tên Tô, Lưu Văn Sung, Phong, Đá, Tiến, Băng, Tùng, Trường, Phúc, Trọng Khang, Nguyễn Vương Nhã, Nhàn, Vũ. Các em đều hiền lành ngoan ngoãn, mình rất thương các em vì các em chưa từng xúc phạm mình dù trong môi trường cực kỳ nghiệt ngã như địa ngục trần gian đó. Các em hết sức quý mình và nghe lời mình yêu thương các bạn, nghe lời người lớn nhưng hầu hết những người lớn ở 2 chỗ đó họ không bao giờ cho các em là ngoan cả. Các em tốt với họ đến mấy họ vẫn đánh đập các em vô cớ thường xuyên, nhiều lúc các em không làm gì sai mà họ bực tức cũng lôi các em ra kiếm cớ đánh cho xả giận. Những đứa trẻ chịu bị đánh chửi nhiều nhất trên đời là các em. Thường xuyên sống trong tâm trạng hoảng loạn sợ hãi và suy nghĩ muốn chết, nhiều lúc các em căng thẳng quá mức nên giành giật nhau từng món đồ chơi nhỏ. Nhiều thứ đối với trẻ em không có giá trị nhưng đối với các bé ở 2 chỗ đó như kho tàng. Vì họ cấm không cho các em chơi. Bất cứ trò chơi gì các em bày ra cũng bị họ lôi ra đánh thậm tệ, đến mức các em phải trốn đi chơi vì không thể chịu đựng nổi cảnh bị đánh chỉ vì muốn giải toả áp lực học hành. Cả 2 nơi họ ép các em học nhiều đến mức hơn bất cứ đứa trẻ nhà giàu nào trong Việt Nam tôi từng biết, họ ép các em học và giao cho những người độc ác hướng dẫn các em theo kiểu chỉ một mà đánh chửi mười. Họ lạm dụng bạo lực đối xử với các em. Do đó họ thù ghét tôi, một phần vừa mang ơn vừa phục thầm trong lòng nhưng phần lớn thù ghét tôi vì thấy các bé quý tôi hơn họ. Tôi cũng có lỗi rất nhiều với các bé, tôi cũng từng phạt các em rất nặng tay, nhưng tôi làm vì yêu thương các em chứ không phải đánh cho các em sợ tôi như họ. Tôi vô cùng ân hận vì lẽ ra, tôi không nên đánh các bé mà do họ ép tôi làm vậy, còn chửi lên đầu lên cổ tôi khi tôi không đánh các em. Tôi đồng ý nếu các em phạm lỗi, ai cũng có thể phạt được nhưng làm sao đừng để các em thù oán hay nghĩ bản thân mình bị coi rẻ như là thứ hàng trăm người ai thích đánh kiểu nào cũng được. Lỗi rất nhẹ như không hiểu bài cũng bị họ lấy tay tát vào mặt, cầm cây quật mạnh hết sức vào đùi đến bật khóc. Trong môi trường tồi tệ đến mức đó, hỏi các em còn tâm trí đâu để học? Do vậy các em gần như ám ảnh việc học, khao khát được chơi mạnh mẽ hơn bao giờ hết vì các em đã quá khổ rồi nhưng không ai quan tâm, họ cứ đánh đập các em và làm các em sợ hãi họ từng ngày, đó là lý do nhiều lúc tôi phải xin lỗi các em ngàn lần và nói rằng : Anh ân hận suốt đời vì đã lỡ tay phạt các em mà không để ý đến việc các em đã bị cả trăm người đánh dữ dội khủng khiếp hơn anh nữa. Do đó anh nhận lỗi trước tất cả các em, nhưng cả 2 nơi đó họ đã cấm anh gặp các em rồi. Anh chỉ có thể nhờ người tốt hơn anh, giỏi hơn anh thay anh giúp các em mà anh rất lo lắng, không dám tin trên đời này còn ai hiểu là các em đã nỗ lực hết sức để sống tốt mà bị hàng trăm người hay lui tới đó đánh dã man vô cớ các em ra sao. Họ không tin anh, họ cũng không tin các em. Họ tin những người chủ mái ấm đó, những người chỉ quan tâm đến tiền và dùng mọi thủ đoạn kiếm tiền kể cả việc bóc lột sức lao động của các em hay dùng chính các em là công cụ đẻ ra tiền cho họ. Ai muốn giúp các em cũng gửi tiền quà bánh quần áo đồ chơi đồ học và mọi thứ giá trị qua họ, họ lấy hết không cho các em thứ gì, cơm ngon họ ăn ép các em ăn đồ thiu thối, đến mức chịu không nổi mà sợ họ quá ráng nuốt đến khi bụng dạ không chịu đựng nổi nôn ra họ lại lấy đó làm cớ tát các em và bỏ đói các em. Đồ chơi họ cấm tuyệt đối, cách giải trí duy nhất họ cho các em là bật tivi lên để các em ngồi bất động suốt 4, 5 tiếng và trong chỗ thiếu ánh sáng, các em có cận mù mắt họ chẳng quan tâm. Các em chán xem tivi họ cũng ép các em xem, chỉ cần bước ra khỏi chỗ xem tivi một chút cũng bị họ dí đánh ép trở lại ngồi chán cũng phải coi, không coi thì học càng căng thẳng hơn. Họ lấy danh nghĩa tập thể để tự cho mình như ông trời nắm trọn chân lý nói sai cũng ra đúng, hành hạ các em còn hơn cả giang hồ trong hết khả năng của họ. Anh và các em đã chịu đựng quá lâu. Anh đang khóc khi viết những dòng này.
Các em từng quý anh Vương, anh cũng quý các em rất nhiều. Nếu các em tìm được trang này của anh, xin các em kết bạn zalo với anh nhé để anh tiếp tục giúp đỡ các em như lời anh hứa. Anh xin các em đấy, nếu sau này các em không cần anh giúp nữa xin các em cứ kết bạn zalo với anh để anh biết các em đang ra sao và anh đỡ lo lắng. Anh không bao giờ quên các em, dù trải qua bao nhiêu năm đi nữa miễn là anh còn sống, anh sẽ nâng đỡ các em đến hết đời vì các em là những người bạn tốt nhất trong đời anh được gặp. Anh mang ơn các em rất nhiều tất cả những đứa bé tốt anh luôn kính trọng. Xin các em hãy kết bạn zalo với anh nhé.
https://zalo.me/g/thqaqf515
https://drive.google.com/file/d/11wwZ5EgZ4d33M7UgQ4lT1Ut-mcfq7P-v/view
3 bình luận
Chia sẻ

Xu hướng

Ở mái ấm Cầu Dừa và mái ấm Mây Bốn Phương, những người chủ ở đó đã cố hết sức dạy cho các em nhỏ ghét tôi bằng cách mỗi khi tôi giúp đỡ các em, họ đánh đập các em thậm tệ và nói với các em rằng tại tôi mà các em bị đánh. Nhưng tôi tin các em là bạn tôi và các em thừa biết họ là những kẻ độc ác nên mới đánh chửi các em và không cho tôi giúp đỡ các em, họ không yêu thương các em như anh Vương, mà họ chỉ biết làm các em sợ họ để dù không muốn cũng bị ép buộc phải phục tùng họ như nô lệ để không bị họ đánh chửi hành hạ. Các em yêu mến anh Vương là tự nguyện còn yêu mến họ chỉ là giả vì bị ép buộc. Anh biết các em coi trọng anh hơn họ. Do đó họ rất tức tối khi thấy các em quý mến anh Vương, nên đánh đập chửi bới các em, để ép các em phải yêu quý họ và ghét anh như họ mong muốn. Nếu vì anh mà họ đánh chửi các em, thì họ có lỗi chứ không phải anh, họ đánh chửi các em vì họ độc ác chứ không phải vì anh. Không có anh họ vẫn đánh chửi các em thậm tệ do bản tính độc ác của họ. Do đó khi anh muốn các em sống tốt thì họ vô cùng căm ghét vì họ chỉ muốn các em sống ác giống họ và mãi mãi nghe lời họ, làm nô lệ cho họ sai khiến cả đời chứ họ không thể giúp các em sống tốt được như anh. Do đó anh mong các em cố gắng hết sức thoát khỏi sự kiểm soát và cai trị tàn ác của họ để anh được giúp đỡ các em, những người anh tôn trọng nhất trên đời. Họ càng coi thường các em bao nhiêu anh càng coi trọng các em bấy nhiêu. Đó là lý do họ ghét anh và họ cũng ghét các em khi các em sống tốt. Họ sẽ yêu quý các em nếu các em độc ác như họ, giết gà giết heo giết mèo như họ, ỷ lớn hiếp nhỏ hèn hạ như họ, chửi thề như họ, côn đồ như họ, uống rượu bia hút thuốc như họ, đánh đập các em nhỏ như họ và làm hại anh như họ. Nhưng anh khuyên các em hãy cứ sống tốt cho họ ghét các em, vì kẻ ác luôn ghét người tốt mà. Dù nơi đó không cho các em sống tốt, hãy cứ tìm mọi cách để sống tốt vì lòng tốt sẽ cho các em những niềm vui hơn họ, lòng tốt sẽ dẫn lối các em thoát khỏi tay những kẻ độc ác như họ và tìm đến những người thật lòng yêu thương các em như anh. Khi các em sống tốt và không học theo tội ác của họ dù họ cố hết sức ép các em trở nên độc ác, thì sẽ có một ngày họ chìm trong tội ác sản sinh ra đầy đau khổ cho họ còn các em sẽ chìm ngập trong hạnh phúc vĩ đại và lòng tốt của các em chính là chìa khoá mở ra kho tàng dẫn đến niềm vui vĩ đại đó. Hãy tin anh, chính lòng tốt của các em đã khiến anh quý mến các em nhất trên đời, thì các em có thể hạnh phúc hơn mọi kẻ ác trong cả thế giới này nếu các em sử dụng lòng tốt ấy. Và hãy nhớ rằng các em không đơn độc đâu, luôn có anh ở đây, và anh dành cả cuộc đời anh để giúp đỡ các em. Anh xin các em hãy cố hết sức thoát khỏi 2 mái ấm độc ác đó và đến ở với anh, hoặc bất kể ra sao, các em đừng cố gắng làm cho kẻ ác thích các em vì chúng sẽ ép các em trở nên ác như chúng và đẩy các em xa anh, hãy sống tốt hơn mọi kẻ gian ác đó, các em sẽ chạm đến niềm vui vĩ đại mà mọi kẻ ác như chúng không bao giờ có được. Anh yêu quý các em suốt đời, anh sẽ giúp các em mãi mãi và không bao giờ anh quên các em đâu. Hãy cứ liên lạc với anh khi các em muốn.

Anh Vương ( facebook Vương piano, google caimt )
Web : caimt.blogspot.com
Tất cả mọi thứ tốt nhất thế giới này anh Vương tặng các em ở hết trong trang CAIMT trên
Mong những ai có điều kiện hãy giúp đỡ các bé.
Quỳ quá nhiều là một hình thức làm nhục và tra tấn của kẻ ác sáng tạo ra để cai trị, không phải là nghi thức tôn giáo
Mái ấm Cầu Dừa là nơi trẻ em bị ép quỳ nhiều nhất trong Việt Nam này!
Những ngày đến và chứng kiến sự sinh hoạt của các trẻ dân tộc khó khăn bị bắt vào ở mái ấm Cầu Dừa mà mọi người quen gọi là nhà "thầy Hạnh", tôi thật sự rất sốc. Các bé ở đây ngày nào cũng bị ép quỳ 3 lần mỗi lần gần 1 tiếng, không chỉ bị ép quỳ, các em còn phải vừa quỳ vừa đọc kinh thật to và mỗi lần quỳ như vậy diễn ra rất lâu. Cụ thể lúc 4 giờ rưỡi sáng khi các trẻ em bình thường khác đang ngủ, các bé ở mái ấm Cầu Dừa này đã bị ép dậy để vào nhà nguyện ngay tại đó quỳ gối đọc kinh từ 5 giờ đến tận 6 giờ sáng. Và chưa kể thay giấc ngủ bằng màn quỳ đọc kinh mỗi sáng, tới trưa lúc 2 giờ các em bị ép quỳ đọc kinh thêm lần nữa cho đến 3 giờ chiều và ngay cả tối, các em cũng bị ép phải vào cái nhà nguyện đó quỳ đọc kinh thêm lần nữa, và mỗi lần quỳ như vậy các em phải đọc hơn 50 kinh nên thời gian quỳ là rất lâu, có nhiều em nhịn không dám đi vệ sinh vì sợ bị đánh.
Những người ở đây một thời gian dài sẽ càng sốc hơn nữa khi biết "thầy Hạnh" một người được dân nơi đó vô cùng kính nể, vì tự xưng là đã từng có thời gian đi tu trong dòng Chúa cứu thế nhưng sau đó không tu nữa, có của cải ra tự mở mái ấm và kêu gọi nhiều người giúp đỡ. "Thầy Hạnh" đó là một con người chửi thề, văng tục như ăn cơm bữa. Hơi một tí là mở miệng chửi thề còn hơn cả giang hồ, đến độ tôi nhớ rõ ngày em Tô còn ở đó, em ấy đã từng nói với tôi rằng : "Anh Vương ơi sao thầy chửi thề nhiều quá vậy?" Bản thân "thầy Hạnh" thì được phép chửi thề, nhưng khi thấy các bé nhỏ chơi giỡn với nhau và chửi nhau vài câu không hề văng tục là lấy đó làm cớ tát hết sức vào mặt các em, hoặc ép các em tự tát hết sức vào mặt mình. Và ở đây không chỉ quỳ đọc kinh còn rất lạm dụng hình phạt quỳ như một hình thức tra tấn các em nhỏ, tôi nói là tra tấn vì mỗi lần như vậy các em bị quỳ rất lâu và bị đánh, bị chửi cả trong lúc đang quỳ chứ không đơn giản là chỉ quỳ không. Có hôm "các thầy" nhậu xỉn ép các em quỳ thâu đêm đến tận sáng, các em buồn ngủ quá vừa quỳ vừa ngủ thế là "thầy Quốc" đi qua lấy chân đạp vô mặt các em và "thầy Quyền" lấy cây quật các em, ép các em dậy quỳ tiếp.
Quỳ, quỳ và quỳ, mái ấm Cầu Dừa phải nổi tiếng là nơi quỳ nhiều nhất Việt Nam tôi từng gặp, có lẽ là một hình thức khiến các em nhỏ sợ hãi để dễ bề thống trị, điều khiển và sai khiến. Có hôm các em bị quỳ đến chảy máu đầu gối, tôi có xin tha cho các em thì "thầy Hạnh" nói là : "Nó sưng bầm chảy máu đầu gối hả, cứ để nó quỳ tiếp đi không chết đâu mà lo. Chúa Yê-su quỳ gối cầu nguyện 3 ngày 3 đêm còn chưa chết được cơ mà"
Điều đáng nói là những kẻ đánh đập hành hạ các bé ở đây thường xuyên, không phải kẻ nào cũng quỳ. Có một kẻ vô cùng côn đồ mà các em gọi là "bác Cường" thường xuyên ghé đến, các em nhỏ nói với tôi thằng du côn này là anh ruột "thầy Hạnh", cứ mỗi lần nó đến là các bé bị đánh tàn khốc mà không cần lý do. Thấy các em chơi đùa với nhau là kẻ du côn tên Cường này nổi điên lên cầm cây xông vào quật tới tấp vào người các em như kiểu nó muốn đánh sao cho các em nhỏ chết thì thôi vậy. Dã man và tàn ác không kém tên Cường này là bồ của nó, con Tuyết, một kẻ ăn nhờ ở đậu chỗ đó và cũng là nỗi kinh hoàng của các em nhỏ vì nó là người đánh các bé nhiều nhất ở đó. Cứ mỗi lần nó qua là các em nhỏ tột cùng sợ hãi, vì nó lùng sục và đay nghiến chửi rủa từng em một, ép các em phải ra trình diện nó cho nó đánh. Vài con chữ không thể kể hết được vô vàn những ám ảnh, sợ hãi và kinh hoàng của các bé ở đó sau hàng vạn lần bị đánh chửi thường xuyên dã man như cơm bữa theo đúng nghĩa đen, vì con Tuyết này là người làm bếp ở đó nên mỗi lần ăn cơm là mỗi lần các em ăn trong những tiếng chửi bới hăm doạ, đay nghiến và đe nẹt của con quỷ vô nhân tính này. Một người ở thuê chỗ đó nay đã không còn thuê nữa từng nói với tôi là con Tuyết đó ai cũng ghét nó nhưng chẳng qua họ không nói. Còn các em nhỏ liên tục chịu đựng nó đánh chửi, làm nhục và chửi lên đầu lên cổ quanh năm suốt tháng dồn nén đi mọi uất ức và tận cùng mọi tổn thương.
Chỗ mái ấm Cầu Dừa đó còn có một cái luật mà bất cứ ai ở đây cũng biết, đó là ỷ mạnh hiếp yếu. Các em lớn ở đây được toàn quyền đánh chửi và hành hạ các bé nhỏ hơn theo kiểu muốn làm gì cũng được, nên đã vô số tình trạng bạo lực và bóc lột trẻ em xảy ra ở nơi này. Cụ thể một thằng từng nghiện ma tuý tên Thuyên, ngày xưa vào đó để cai nghiện, nó khôn lỏi nịnh hót lấy lòng những kẻ mà nó vốn không ưa trong mái ấm Cầu Dừa này như con Tuyết và "các thầy ưa chửi thề" ở đây để có thế mạnh trong việc đàn áp trẻ nhỏ. Thế rồi ngày nào nó cũng sang phòng các em, đánh chửi, hăm doạ giết chết các em, thậm chí có lần nó hút thuốc rồi đâm tàn thuốc lá vào người các bé, và rất nhiều trò tra tấn khác nó nghĩ ra để các bé phải sợ hãi nó. Nó từng bắt một em tên Sung khiêng bao xi-măng vì ở đó chúng nó thường ép các bé làm những việc rất nặng như phụ hồ, em đó khiêng không nổi thế là nó đánh em đó triền miên mỗi khi thấy mặt và xúi con Tuyết đánh em ấy.
Chưa kể khi ở mái ấm Cầu Dừa, những kẻ tội đồ như thằng Quốc, Quyền, Hạnh nhiều lần giết chó, giết gà ngay trước mặt các bé, khiến các bé vô cùng sợ hãi, ghê tởm cảnh máu me và liên tục chứng kiến cảnh bạo lực, tàn sát sự sống của loài vật ngay trước mặt. Tôi không biết chúng có ép các bé ở đó phải giết gà, giết chó giống như chúng hay không, nhưng những kẻ máu lạnh tên Quốc, Quyền, Hạnh này đã liên tục giết vô số những con chó và những con gà chúng nuôi tại đó và để các em nhỏ chứng kiến cảnh đó trong nỗi ám ảnh kinh hoàng và đầy máu me, như thể một lời đe doạ ngầm. Nhắc đến đây tôi nhớ kẻ du côn tên Quốc ở đó mà các bé gọi là "thầy Quốc" nhiều lần doạ sẽ giết chết các em như nó đã giết những con chó, con gà ở đó. Và thằng du côn tên Quốc đó cũng là một trong số những kẻ ác nhất tại đó. Nó từng lấy chổi, móc sắt đánh các em rách da thịt, để lại đầy sẹo trên người.
Những người được cho là bố mẹ của các bé bất hạnh nơi này, thường lấy lý do là "nuôi không nổi" để gửi các bé vào sống ở đó từ nhỏ đến lớn. Nhưng họ không thể ngờ rằng họ đã khiến con cái họ bị ép quỳ ngày qua ngày ở nơi địa ngục trần gian gọi là mái ấm Cầu Dừa này và không chỉ bị ép quỳ nhiều nhất trong Việt Nam này, các em thường xuyên sống trong sợ hãi, bị bạo hành, tra tấn dã man và ngày nào cũng bị chửi lên đầu lên cổ như tử tù, tội phạm khiến các bé ở đó đều cảm thấy cả thế giới không ai yêu thương mình, dần thu mình lại, sống mặc cảm và giấu kín mọi nỗi đau không dám tâm sự với ai vì sợ khi chúng biết sẽ còn bị đánh chửi dữ dội hơn nữa.
Xin hãy đưa các bé ra khỏi địa ngục trần gian quỳ suốt đời mái ấm Cầu Dừa đó và để các em được về nhà, mái ấm Cầu Dừa chỗ "thầy Hạnh" là nơi bạo hành trẻ em tàn ác nhất Việt Nam này và ép các bé quỳ nhiều nhất Việt Nam này, những đứa trẻ ở đó càng lâu chỉ càng mang đậm những ám ảnh và tổn thương vĩnh viễn, lâu dần sẽ huỷ hoại cả cuộc đời các em chứ không hề được học thành tài, được kiếm việc làm nơi thành phố như ai đó đang nghĩ, tất cả chỉ là trò lừa đảo đầy xảo quyệt của những kẻ đứng đầu mái ấm bạo hành trẻ em này trong việc gom góp những đứa bé bất hạnh về làm nô lệ không công cho chúng để kiếm tiền từ thiện và sự ủng hộ từ người khác. Các bé ở đó không bao giờ được yêu thương, tôn trọng mà chỉ bị đối xử như nô lệ, thậm chí như tội phạm dù các em không hề có lỗi gì cả. Xin đừng để các em chịu vô vàn bất công và tổn thương sâu nặng ở đó nữa, tôi nhấn mạnh các bé thường xuyên bị tra tấn và bị quỳ quá nhiều, quỳ suốt đời ngày nào còn ở mái ấm Cầu Dừa đó. Sống trong một nơi mà suốt cuộc đời bị quỳ, bị chửi lên đầu lên cổ mạt sát không thương tiếc và còn bị đánh đập, tra tấn, làm nhục và hăm doạ mỗi ngày, nơi không hề có tình thương, chắc chắn sẽ phá huỷ tất cả hạnh phúc và để lại ám ảnh kinh hoàng trong suốt cuộc đời các bé. Mái ấm Cầu Dừa là nơi trẻ em bị ép quỳ nhiều nhất trong Việt Nam này.

Xu hướng

Bài mới










  • Chịu trách nhiệm nội dung: Trần Mạnh Hiệp
  • © 2024 Công ty Cổ phần MXH Tinh Tế
  • Địa chỉ: Số 70 Bà Huyện Thanh Quan, P. Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM
  • Số điện thoại: 02822460095
  • MST: 0313255119
  • Giấy phép thiết lập MXH số 11/GP-BTTTT, Ký ngày: 08/01/2019