Bây giờ mà mang phim ra Lab rửa cũng như không vì họ cũng phải scan vào máy lab... Nhớ có lần cũng bon chen mua cái body pentax với cuộn Fuji đi Đà Lạt chụp. Kết quả là màu mè thấy ớn lun, chẳng biết là do phim hết date hay lab không chịu thay thuốc (giống hồ bơi cả tháng không thay nước he he)?
Điều kiện giờ không cho phép chơi máy ảnh phim nữa, nhưng với mình thời gian chụp máy phim đã tự rèn luyện được tính trách nhiệm với từng cú bấm máy. Lý do đầu tiên và đơn giản nhất là kinh tế. Nhớ mãi những kỷ niệm cho máy vào chăn để lắp phim, cố gắng tiết kiệm 1-2 kiểu đầu rồi loay hoay pha thuốc hãm, rồi tráng phim, rọi ảnh, mồm lẩm nhẩm 1, 2, 3...
@tuan_lionsg
Chỉ là nhớ lại một chút kỷ niệm xưa thôi bạn ạ, hồi trước ông già có cái máy ảnh film, thỉnh thoảng được cho mượn, đếp lúc đi học thì có một môn về chụp ảnh, lại được học cả tráng phim, rửa ảnh. Nhưng cũng lâu lắm rồi không được sờ vào máy rồi bạn ạ.
Chụp phim có cái thú là hồi hộp chờ ảnh được rửa ra. Nên cái độ sướng của nó gấp nhiều lần so với chụp ảnh số.
Nói thật , trừ khi là nhiếp ảnh gia có phòng trưng bày ảnh thì người ta mới chơi. vì ảnh được rửa ra nó khác với ảnh in. chứ đã chơi ảnh phim mà còn scan các kiểu là nửa mùa rồi. Vì ảnh đã được số hóa thì khác gì là ảnh số chụp bằng máy kỹ thuật số. Chưa kể vài năm trở lại đây, máy ảnh số phát triển vượt bậc và có khi vượt qua ảnh phim nhiều lần. Nhưng nó không mang lại cảm giác sướng hay hồi hộp khi chờ ảnh dc rửa ra, đam mê là ở chổ đấy.
Màu của film quyến rủ quá chừng, cảm giác khi bấm máy, tiếng kêu màng trập.. nghe sướng tai....chẳng hiểu gì về film nhưng thích là là nhíc... càng nhíc càng thích... ! tìm cao thủ giao lưu hoc hỏi cho thỏa lòng