Núi non cao mây đen mù sương phũ
Em lại về dẩm đạp nát hồn thơ
Chảy tràn lan đâu ngăn nỗi được giờ
Cố lượm lặt dư tình xưa sót lại.
Ghép vài dòng chẳng biết gởi cho ai
Tay mò mẫm khoảng không gian vô tận
Nhớ thương chi gọi mãi mấy trăm lần
Khá hụt hẫng ngỏ hồn ôm mộng tưởng.
Trời phân chia duyên nợ đứa một đường
Ngày mòn mỏi mắt trông chờ vô vọng
Đêm năm canh nghe xót dạ nao lòng
Vẫn đơn chiếc phòng vách ngăn đá sõi.
Có ai đây vui chút đỡ hởi người
Đành câm nín nuốt từng hơi miếng đắng
Hết thật rồi nàng lỡ bước sang ngang
Xin trả lại thời mặn mà đắm đuối.
Giây phút đầu hôn ghé chạm làn môi
Vị thơm hương ngọt lành câu tình ái
Mong được gần âu yếm sát bên ai
Lại trút bỏ bao nỗi niềm nhung nhớ.