Vào tháng 4/1999 Metallica đã chính thức làm nên lịch sử với album hợp tấu live mang tên "San Francisco Symphony & Metallica" (S&M). Và đến tháng 9/2019, họ đã làm được điều đó một lần nữa. Để kỷ niệm 20 năm cho album tuyệt vời S&M, Metallica đã tổ chức một sự kiện âm nhạc kéo dài 2 đêm tại Chase Center (San Francisco) cùng dàn nhạc giao hưởng của thành phố này. Album S&M2 nhờ vậy cũng được ra đời, đưa người nghe trải qua những thời kỳ và các chuyển biến quan trọng trong sự nghiệp của Metallica với hơn 80 nhạc phẩm vượt thời gian. Các phần trình diễn nổi bật nhất có thể nhắc đến như All Within My Hands, No Leaf Clover hay Pulling Teeth (Cliff Burton) được chơi lại bằng double-bass.
Bassist Robert Trujillo hào hứng nói: “Đây là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất mà tôi từng có. Bao trùm người nghe là những giai điệu mạnh mẽ hùng hồn đủ sức nâng bạn bay lên không trung. Nó gần giống như một hành trình âm nhạc mà người nghe theo chân các nghệ sỹ để cảm nhận được hết các ý nghĩa được truyền tải. Là một nhạc công, bản thân tôi cũng cảm thấy choáng ngợp trước trải nghiệm này”.
Album S&M2 được thu âm từ ngày 6/9 ~ 8/9 và sau đó biểu diễn ở Chase Center (San Francisco) có lượng ghế ngồi lên đến 20.000. Các thành viên trong nhóm bận rộn chuẩn bị đến nỗi không còn thời gian để cảm thấy hồi hộp trước khi sự kiện khổng lồ này diễn ra. Robert Trujillo nói: “Tôi còn nhớ James [Hetfield] đi đến phòng trang phục khoảng 1 tuần trước khi sự kiện diễn ra và hỏi “Bộ mấy cậu không cảm thấy hồi hộp hả?”. Chúng tôi trả lời rằng “Hầu như là không!” vì tour Europe đã quá hoành tráng và khó có sự kiện nào có thể vượt qua được cảm xúc đó”.
Bassist Robert Trujillo hào hứng nói: “Đây là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất mà tôi từng có. Bao trùm người nghe là những giai điệu mạnh mẽ hùng hồn đủ sức nâng bạn bay lên không trung. Nó gần giống như một hành trình âm nhạc mà người nghe theo chân các nghệ sỹ để cảm nhận được hết các ý nghĩa được truyền tải. Là một nhạc công, bản thân tôi cũng cảm thấy choáng ngợp trước trải nghiệm này”.

Album S&M2 được thu âm từ ngày 6/9 ~ 8/9 và sau đó biểu diễn ở Chase Center (San Francisco) có lượng ghế ngồi lên đến 20.000. Các thành viên trong nhóm bận rộn chuẩn bị đến nỗi không còn thời gian để cảm thấy hồi hộp trước khi sự kiện khổng lồ này diễn ra. Robert Trujillo nói: “Tôi còn nhớ James [Hetfield] đi đến phòng trang phục khoảng 1 tuần trước khi sự kiện diễn ra và hỏi “Bộ mấy cậu không cảm thấy hồi hộp hả?”. Chúng tôi trả lời rằng “Hầu như là không!” vì tour Europe đã quá hoành tráng và khó có sự kiện nào có thể vượt qua được cảm xúc đó”.
“Thật ra chúng tôi cảm thấy hứng thú nhiều hơn là hồi hộp, và tôi yêu cảm giác khi biểu diễn với một sự hồi hộp hoàn toàn khác. Với tôi nó là sự hứng khởi khi làm điều gì đó mà tôi chưa bao giờ làm, là cảm nhận được sức mạnh của dàn nhạc giao hưởng, và biết được tất cả mọi người đang xem cũng hào hứng không kém khi thưởng thức khía cạnh mới của Metallica”.

Tuy nhiên S&M2 không chỉ là dàn nhạc giao hưởng chơi cùng Metallica mà hơn thế rất nhiều. Cả 2 bổ trợ cho nhau chặt chẽ để có thể nâng kỳ vọng của khán giả đến giới hạn cao nhất bằng cách hòa quyện phong cách thính phòng cùng thể loại metal mạnh mẽ và dồn dập. Điều này vô cùng phức tạp và tốn nhiều công sức nhưng hoàn toàn không thể làm khó được cái đầu của Lars Ulrich.
Theo như Rob giải thích, Lars và nhạc trưởng Edwin Outwater đã bỏ rất nhiều thời gian để lựa chọn và biên soạn lại các tác phẩm cho cho phép, cũng như lấy cảm hứng từ chính album S&M.
“Lars đã làm tốt công việc của mình khi lựa chọn được 1 danh sách tác phẩm phù hợp, và sau đó mang đến sức sống cho chúng” – ông nói. “Chúng tôi hết mực tin tưởng Lars và tôi chắc rằng James cũng đồng ý như vậy. Có 1 phân đoạn [James] hát cùng với dàn nhạc trong Unforgiven III và đó là giây phút mạnh mẽ nhất mà tôi từng được trải nghiệm. Một phần nữa cũng là do phiên bản mới của ca khúc này thật tuyệt vời”.
Có rất nhiều khoảnh khắc đáng chú ý trong suốt bản thời lượng bản đĩa double-disc S&M2. Và tuy album có thể được đánh giá đơn giản chỉ là phiên bản phát hành kỷ niệm, nhưng bản thân nó thực sự có đủ chất lượng để được đặt vào danh sách những album hay nhất của Metallica.
Sau đây là sơ lược về buổi chia sẻ ngắn của Robert Trujillo:
Quảng cáo
Rob, anh còn nhớ lần đầu tiên nghe S&M1 không?
“Tôi đã có thể gia nhập nhóm của Ozzy và làm việc trong studio với ông ấy vào lúc đó, vì thế tôi thực sự đam mê Ozzy Universe. Tôi còn nhớ đã nghe album đó và nó có liên quan đến 1 show mà họ đang diễn ở San Francisco (Berkeley - Community Theatre). Tôi cảm thấy nó khá hay và đầu tôi có suy nghĩ rằng “Họ đã trở lại, Metallica đã thành công 1 lần nữa”. Họ luôn luôn tìm ra những cách mới để thử thách bản thân và lúc đó tôi nghĩ họ phải đi trước thời đại ít nhất từ 10 đến 20 bước”.
No Leaf Clover là ca khúc đầu tiên tôi nghe trong S&M1 và tôi thực sự ấn tượng: nó rất hay, có dynamic cân bằng và sức mạnh của metal nhưng cũng có cả nét giao hưởng khiến ta phải gục gặc đầu khi nghe. Ta giống như đang được cưỡi 1 ngọn sóng khi nghe ca khúc đó. Tôi cũng rất ấn tượng bởi ý tưởng mới lạ và độc đáo hoàn toàn không theo lối mòn nào, từ đó khiến ca khúc trở nên mới mẻ chứ không gây cảm giác “ngờ ngợ” như ta đã từng nghe ở đâu đó. Lúc đó tôi cũng chưa biết nhiều về nhạc trưởng Michael Kamen nên tất cả mọi thứ đều mới lạ đối với tôi, và tôi chỉ nghĩ rằng album này là một lời tuyên bố rất hùng hồn của Metallica”.
Một trong những khoảnh khắc ấn tượng nhất của S&M2 là Pulling Teeth chơi bằng double-bass. Ông có cảm nhận gì về khoảnh khắc đó dưới cái nhìn của 1 nhạc công và 1 fan?
Quảng cáo
“Đó là một lời tuyên bố mạnh mẽ. Tôi rất thích âm thanh mạnh mẽ của acoustic bass nói riêng và hầu như tất cả các nhạc cụ acoustic nói chung. Scott Pingel là 1 nhạc công tuyệt vời và ông đã bỏ nhiều tâm huyết của mình để hoàn thành tác phẩm. Không chỉ với phần solo của Cliff, ông còn đưa yếu tố classical vào các khía cạnh khác của tác phẩm và làm chúng tỏa sáng. Thường thì chúng tôi sẽ làm điều gì đó mà tôi cũng tham gia, tuy nhiên tôi nói: “Anh đã thể hiện thật tuyệt vời rồi, tôi không cần phải tham gia vào làm gì nữa”. Tôi nói vậy với một sự nể phục thực sự, kiểu như “Anh và Lars hãy chơi phần này đi, đó là khoảnh khắc của anh”.
“Scott và tôi kết bạn ngay sau đó. Anh ấy là nhạc công đa tài và có sự nghiệp đồ sộ, không chỉ ở nhạc classical mà còn ở các thể loại khác nữa, như jazz chẳng hạn. Anh ấy cũng rất hâm mộ Cliff Burton. Phần trình diễn của anh ấy là điểm nhấn của show. Tôi yêu thích tất cả những nghệ sỹ và nhạc công tài năng, tuy nhiên loại nhạc cụ này thực sự mạnh mẽ và tôi thường cảm thấy nó chưa được sử dụng hết các ưu điểm, nhất là khi dùng để chơi rock và metal. Nhìn thấy nó tỏa sáng là một món quà đầy ý nghĩa cho Cliff Burton và cả cha ông là Ray Burton, người từng có mặt ở đó cùng gia đình để thưởng thức tiếng đàn đó”.
Phần thứ 2 của bản thu bắt đầu với 15 phút nhạc classical và không có chút Metallica nào. Vì sao nó được quyết định thu như vậy?
“Show này không chỉ được dành riêng để tôn vinh Metallica mà đúng hơn thì nó là một sự kết hợp giữa dàn nhạc giao hưởng và các nhạc công của nó, cũng như với chính Metallica. Chúng tôi đúng là đang chơi nhạc Metallica nhưng cùng lúc đó cũng tôn vinh âm nhạc giao hưởng và dàn nhạc San Francisco Symphony, ngoài ra còn dành cho đạo diễn âm nhạc Michael Tilson Thomas. Dàn nhạc đã có cơ hội để tự thể hiện mình. Dĩ nhiên vẫn rất khó để “che khuất” Metallica nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình”.
“Một trong những điều tôi cảm thấy thực sự đặc biệt chính là nguồn năng lượng và cảm xúc tình bạn. Khi tiếp xúc với những nghệ sỹ chơi bass, họ đã nói cho tôi nghe nhiều điều về nhạc cụ thần kỳ đó, cũng như độ tuổi của nhiều chiếc bass có thể lên đến vài trăm năm. Chúng thuộc sở hữu của dàn nhạc và bất cứ nhạc công nào tham gia cũng có cơ hội sử dụng các nhạc cụ này. Ngoài ra còn có cả những bài học lịch sử về các nhạc công huyền thoại, họ là ai, có sự nghiệp âm nhạc ra sao, đã đến biểu diễn ở những nơi nào... Có quá nhiều thứ thú vị về dàn nhạc, và cũng không ít những điều hay ho về Metallica. Tôi chắc chắn rằng dàn nhạc nào cũng sẽ có những cột mốc lịch sử khác nhau, và thật vui mừng khi tôi có liên quan đến 1 trong số chúng. Một lần nữa, điều này mang đến sự cân bằng cho show. Trong show diễn có 1 người nhìn về phía tôi mỉm cười và thổi kèn, và tôi thấy điều này thật thân thiện”.

Đây chắc là show Metallica đầu tiên ông tham gia mà không có đám đông khán giả, thay vào đó là sân khấu sang trọng. Cảm giác này chắc sẽ rất siêu thực đúng không?
“Nó thật sự siêu thực đối với tôi, nhưng đồng thời tôi cũng có đủ kiến thức và kinh nghiệm để cảm nhận được hết nhạc classical, tương tự như với jazz và các dòng nhạc khác. Tôi mời bạn mình đến buổi diễn và họ nói họ sẽ mặt áo vest để tỏ lòng kính trọng với dòng nhạc quý phái này. Tôi cũng thấy có một số người cố nhún nhảy theo nhạc. Có vài khoảnh khắc trong show nghiêng nhiều về giao hưởng và fan rất trân trọng chúng, nhưng chắc họ cũng cảm thấy thật khác biệt. Ngoài ra chúng tôi cũng muốn chia sẻ điều gì đó để hy vọng có thể giúp các fan của nhạc metal hiểu thêm về sự kết hợp này, và điều đó thực sự mạnh mẽ. Chúng tôi có thể không có trên sân khấu nhưng tôi tin rằng ai cũng biểu diễn ở phong độ cao nhất, không chỉ vì sự tôn trọng đối với nhạc giao hưởng mà còn vì muốn trải nghiệm 1 thứ gì đó mới lạ hơn. Đối với tôi, đó là mục tiêu được đặt ra và tôi nghĩ chúng tôi đã đạt được nó ở cả 2 đêm diễn”.
Ông có nghĩ rằng sẽ có thêm S&M3 trong khoảng 10 năm tới?
“Tôi nghĩ là có. Với tôi, S&M2 là sự mở rộng của những gì chúng tôi hiện có và sẽ tiếp tục phát triển. Chúng tôi thích các thử thách nên nếu có S&M3, và dĩ nhiên là nếu chúng tôi còn sức khỏe, thì nó sẽ được thực hiện. Phiên bản acoustic của All Within My Hands có tôi và Kirk hòa giọng, tôi muốn thấy điều đó nhiều hơn nữa trong S&M3. Đó cũng là khoảnh khắc đặc biệt cho cả nhóm, và tôi biết nó rất đặc biệt với James – anh ấy thực sự thích phần phụ đó cho giọng hát của mình. Có rất nhiều khoảnh khắc chúng tôi cảm thấy tự hào về điều đang xảy ra – dù là Scott hay Lars đang chơi Pulling Teeth hay All Within My Hands hay chúng tôi chơi các bản giao hưởng không phải nhạc Metallica, nó khiến ta phải luôn chuẩn bị và phải làm mọi thứ thật thú vị. Tôi chắc rằng trong khoảng 10 năm nữa và nếu còn đủ sức, chúng tôi sẽ tiếp tục thêm 1 lần nữa. Đặc biệt là Lars, anh ấy là người luôn hướng về các thử thách mới, đó là cách mà anh sống và cống hiến”.
Nguồn kerrang