Tin vắn: 11/06/09. CEO mới của palm, quảng cáo mới của pre,..

tuannmdo
11/6/2009 15:48Phản hồi: 42
Tin vắn: 11/06/09. CEO mới của palm, quảng cáo mới của pre,..
PRE mới ra nôn nóng quá cập nhật chút thông tin vắn tắt :p

1. Quảng cáo mới cho palm PRE của sprint


[ame]http://www.youtube.com/watch?v=XZF7DiGaSVo[/ame]

2. CEO mới của palm - Jon Rubinstein


Palm vừa đưa Jon Rubinstein làm CEO mới của công ty, thay cho Ed Colligan sau 16 năm kể từ khi palm và handspring sát nhập (ông ed colligan là ông bên trái-trước làm bên handspring, ông mới là ông bên phải)



Đọc bài mới biết ông Jon Rubinstein là bên apple qua, và cũng là 1 trong nhóm phát triên ra ipod và các phần trong máy MAC. Có lẽ Jon Rubinstein là cơn gió mới đến cho palm trong 1-2 năm trở lại đây. Thiết kế của treo pro, palm pre, webOS thực sự mang phong cách hiện đại của apple và mang tính sáng tạo rất cao).

Ngoài ra engadget còn cho rằng điều này sẽ làm cho mối quan hệ palm-apple khắng khít hơn, có lẽ cũng là lí do mà cảm ứng đa điểm của pre không bị kiện, và palm PRE lại dùng chung itunes với iphone/ipod.Thực sự qua buổi thuyết trình tại CES2009 em thấy ông Jon Rubinstein rất có phong cách, nhiệt huyết. mấy bữa đăng hình palm pre ra mắt tại sprint store cũng thấy ổng đứng đó nói chuyện với khách hàng.


(còn tiếp...)
42 bình luận
Chia sẻ

Xu hướng

(phần này trở đi em lấy từ danluan.org)

Lần ngược trở lại 10 năm về trước. Apple lúc đó đang "chảy máu" tung tóe, nhiều người nghĩ rằng nó sẽ phá sản. Trưởng phòng phát triển phần cứng của Apple, một kỹ sư điện tử 41 tuổi có tên là Jon Rubinstein, đang bận rộn cắt giảm các dự án và nhân sự; đồng thời chuẩn bị cho ra mắt máy tính G3 và iMac. Ông sống ở Palo Alto, bang California, với một con mèo bầu bạn, làm việc 7 ngày một tuần, và tồn tại bằng đồ ăn đặt giao tận văn phòng.

Thế rồi iPod tới.


Năm 2001, trong một chuyến công du tới Nhật Bản, Rubinstein tới thăm Toshiba, ở đó chủ nhà xòe ra khoe một ổ cứng mini 1,8-inch (4,5 cm) mà họ đang phát triển. Họ cho rằng đây là một sản phẩm thú vị, nhưng họ không biết mình có thể làm gì với nó. Liệu Jon có ý tưởng gì chăng?

Bạn chắc đã từng được xem những bộ phim hoạt hình vui nhộn với cái bóng đèn hiện ra trên đầu ai đó, khi người ta có một sáng kiến tuyệt vời? Đó là Jon, đang ngồi tại văn phòng Toshiba. "Tôi bừng tỉnh - Phải rồi, mình biết chính xác phải làm gì với đồ chơi đó!" - ông nhớ lại.

Trước đó 4 tháng, Steve Jobs, sếp của Jon, yêu cầu ông kiểm tra xem thiết kế một máy nghe nhạc riêng cho Apple có khả thi không? "Ông ấy yêu cầu tôi tìm hiểu xem cần những gì để có thể tạo ra nó, và xem tôi có thể làm được hay không", Rubinstein nhớ lại. "Phản ứng đầu tiên của tôi là - 'Này, chúng tôi đã đủ bận rộn rồi, đừng nhồi thêm việc nữa'". Nhưng tất nhiên, đó không phải là điều mà bạn có thể nói với Steve Jobs. Thế nên Rubinstein đã nói "Ok, để tôi xem xem sao." Ông đã tiến hành tìm hiểu và quyết định là máy nghe nhạc vào thời điểm đó là chưa phù hợp với Apple, bởi vì thiết bị sẽ quá to và thô - không bắt mắt khách hàng; hoặc không đủ bộ nhớ để lưu trữ số lượng bài hát mà khách hàng yêu cầu. Ông tống ý tưởng đó vào kho vô thời hạn.

Cho tới khi ông nhìn thấy ổ cứng của Toshiba. Bóng đèn tỏa sáng trên đầu. Và nó đã viết nên trang sử.

Bỗng nhiên, ông bắt đầu thực hiện một dự án phát triển một máy nghe nhạc nhỏ xíu mà sau này được biết tới dưới tên iPod, thiết bị gây ra cuộc cách mạng cho nền công nghiệp âm nhạc, đưa Apple lên danh sách Fortune 200 [danh sách 200 doanh nghiệp thành công nhất thế giới], được các trường kinh tế đưa vào nghiên cứu như một mẫu hình (case-study) về thành công, và sẽ được mô tả trong sách vở hàng thế kỷ kể từ đây.

* * *

Bây giờ, Rubinstein sống ở một tòa nhà chọc trời ở San Fransisco với vợ và 2 con chó (con mèo chết mất rồi). Ông đi tàu hòa đi làm ở Sunnyvale, với chức danh giám đốc điều hành của Palm - một công ty sản xuất điện thoại thông minh (smart-phone), và nhiệm vụ mới là cứu sống nó. Nếu mọi thứ đều tốt đẹp, ông sẽ sớm trở thành người cạnh tranh trực tiếp với sếp cũ của mình - Steve Jobs.

Nhưng không phải mọi thứ đều thay đổi. Rubinstein vẫn đi lại trong nhà bằng đôi chân trần, mua quần jean của mình tại cửa hàng bán lẻ đồ rẻ tiền Mervyns, và vẫn than phiền về giá cả của những đôi giầy chạy tập thể dục. Thu nhập của ông, nhà của ông, và tuổi của ông cho thấy ông phải lái Porsche Carrera hay ít ra cũng là Mercedes SL 550. Nhưng không, ông thậm chí không có xe ôtô riêng. "Dạo này tôi chỉ thích uống rượu loại ngon thôi", ông nói.

Tại Palm, Rubinstein được trông đợi làm điều mà Steve Jobs đã làm cho Apple. Đó là cứu một công ty đã từng bay lượn trên trời cao, nhưng nay đang tuột dốc, bằng những sáng tạo trong sản xuất, đưa nó lại phong độ trước kia. Palm đã tạo ra thị trường điện thoại thông minh bằng sản phẩm Treo của mình, nhưng sau đó thua trong cuộc đua với BlackBerry và gần đây là iPhone. Nhiệm vụ của Rubinstein là đem Palm trở lại cuộc đua. "Palm có khả năng cứu được", Ken Dulaney, một nhà phân tích tại văn phòng San Jose, bang California của Gartner, cho biết. "Họ đã có những sản phẩm tuyệt vời, có điều họ dừng lại ở đó quá lâu. Nhưng tên tuổi của họ người ta đã biết".

Nhưng, Dulaney nói, những sản phẩm kế tiếp đặc biệt quan trọng. "Nếu họ không cho ra đời một sản phẩm tốt, thì đời họ coi như xong". Tin đồn: sản phẩm mới sẽ là một điện thoại lướt web, có khả năng đá đít iPhone và nó sẽ có mặt trên thị trường vào nửa đầu năm 2009.

* * *


Ít ai nghĩ rằng người đàn ông chân đất ăn mặc giản dị này lại là cha đẻ của iPod sành điệu...
Rubinstein nói ông luôn luôn "là con người của sản phẩm". Chỉ có điều, phần cứng mà ông làm việc với mỗi ngày một nhỏ đi. Khởi đầu, vào những năm đầu thập niên 80, sau khi ông tốt nghiệp thạc sĩ kỹ thuật từ Cornell, ông làm việc tại Hewlett-Packard, với nhiệm vụ thiết kế các phương thức kiểm tra máy tính để bàn được sản xuất ra ở đây. Sau đó ông giúp thiết kế hệ thống phụ cho máy tính HP 9836. Năm 1986, công ty mới mở Ardent Computer, do Gordon Bell - một huyền thoại trong ngành - lãnh đạo, đã thuê Rubinstein để thiết kế một loại siêu máy tính mới, gọn nhẹ và có giao diện đồ họa.

Thế rồi, năm 1990, Steve Jobs xuất hiện. Jobs muốn Rubinstein giúp mình sản xuất máy để bàn dựa trên tập lệnh rút gọn (reduced-instruction-set) tại NeXT Computer, công ty do Jobs mở ra sau khi ông này rời bỏ Apple. Than ôi, NeXT hết tiền trước khi nó có thể đưa những thứ mà Rubinstein làm ra thị trường.

Với sự giúp đỡ của Jobs, Rubinstein đã lấy một số công nghệ mà ông đang phát triển và mở công ty Firepower System để xây dựng những máy tính cá nhân dựa trên PowerPC (một bộ vi sử lý do Apple–IBM–Motorola hợp tác sản xuất). Thế nhưng, khi IBM chấm dứt sản xuất PowerPC, công ty Firepower System cũng hết việc. Tuy nhiên, ông vẫn kiếm được chút lợi nhuận, bởi sáu tháng sau Motorola mua lại Firepower. Chán nản với trò chơi công nghệ cao, tại tuổi 40 ông quyết định cho mình một kỳ nghỉ dài ngày.

Nhưng đến tháng Một năm 1997, Steve Jobs lại gọi. Jobs đã bán NeXT cho Apple, và muốn Rubinstein trở thành phó giám đốc cao cấp phụ trách phát triển phần cứng. Làm sao Rubinstein có thể nói không trước một kẻ thuyết phục thành thạo như Jobs? Apple đang mất điểm, với doanh số 9,8 tỷ USD năm đó, so với 11 tỷ USD năm trước nữa. Những chiếc Power Macintosh (dòng máy tính của Apple) chạy mệt mỏi trên hệ điều hành System 7 đã 6 năm tuổi, và Apple chỉ chiếm được 3% thị trường máy tính cá nhân, giảm xuống từ 9% năm 1993.

Rubinstein và đám còn lại trong đội điều hành của Jobs đã tái thiết lại văn hóa công ty, cũng như dây chuyền sản xuất, và cả đội ngũ thiết kế. Tới giữa năm 1999, kinh doanh máy tính của Apple đã khỏe mạnh trở lại, mặc dù thị phần vẫn chỉ chiếm 3%, không là cái muỗi gì so với tiềm năng của thị trường máy tính cá nhân.

* * *

Và rồi iTunes xuất hiện. Cuối năm 2000, Apple bất ngờ bị Hewlett-Packard qua mặt bằng việc ra mắt máy tính với ổ ghi CD gắn sẵn trong máy. Apple cần phải nhanh chóng đưa ổ ghi CD vào dòng máy của mình, cũng như phát triển phần mềm hỗ trợ cho nó. Apple mua bản quyền của chương trình chơi MP3 có tên là SoundJam và "mua" luôn cả một trong những người viết ra chương trình này Jeff Robin, vốn dã làm việc cho Apple vào thập niên 90, để làm cho dự án có tên là iTunes. Nhiệm vụ chính của anh này là đưa thêm tính năng đốt CD vào chương trình.

Thế hệ đầu tiên của iTunes đơn giản chỉ làm nhiệm vụ lưu trữ âm nhạc trong một thư viện, và đốt thư viện đó ra CD. Nhưng nó cũng phải hỗ trợ một vài thiết bị nghe nhạc số trên thị trường lúc đó. Do đó, như một phần của dự án iTunes, kỹ sư của Apple đã mua một số thiết bị nghe nhạc số, bao gồm Nomad của Creative, Rio của Diamond Multimedia, Nike của Philips.

"Những chiếc máy đó thật tệ hại," Rubinstein nhớ lại. "Loại nhỏ dùng bộ nhớ bán dẫn thì chỉ ghi được tối đa 6 bài. Loại dùng ổ cứng thì to và xấu, mất cả ngày trời để nạp bài hát cho nó. Thực sự là khủng khiếp.

Chúng tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện làm cho mình một thiết bị nghe nhạc riêng. Steve nói với tôi 'Hãy tìm hiểu đi'. Chúng tôi muốn làm một thứ tốt hơn tất cả các máy trên thị trường, nhưng chúng tôi lúc đó thực sự đang rất bận".

Rubinstein thành lập một nhóm nhỏ nghiên cứu tính khả thi. Họ so sánh cách công nghệ và đưa ra các ý tưởng, nhưng họ không thấy một "sản phẩm tuyệt hảo" nào cả.



Jon Rubinstein tại triển lãm Comsumer Electronics Show (CES), giới thiệu sản phẩm Pre của Palm (Nguồn: Cnet News)

"Tôi liên tục nói với Steve rằng bây giờ chưa phải là lúc", ông nhớ lại. Jobs tin vào bản năng của Rubinstein, và, trái với thường lệ, không thúc giục gì cả.

Tháng 2/2001, Rubinstein đi Nhật Bản trong một chuyến viếng thăm hàng năm các nhà cung cấp phần cứng cho Apple, và thăm quan những công nghệ còn đang phát triển. Đó là một chuyến cưỡi ngựa xem hoa, 7 công ty trong vòng 4 ngày. Gần cuối buổi gặp mặt với các giám đốc điều hành Toshiba, họ cho ông xem một ổ đĩa cứng nhỏ xíu. Trong đầu Rubinstein muốn nhảy cẫng lên, nhưng ông không để lộ ra ngoài. Ông ngay lập tức nhận ra điều kỳ diệu nhỏ xíu đó là mảnh còn thiếu trong bài toán máy chơi nhạc của mình. Gần như tất cả các ổ cứng có trên thị trường lúc đó có đường kính "khổng lồ" 2,5-inch (6,35 cm). Ổ đĩa 1,8-inch này cho phép chứa 5 gigabyte, nhỏ hơn so với 25 gigabyte của ổ 2,5-inch; nhưng thế là đủ để chứa 1000 bài hát với định dạng MP3. Và tuyệt vời hơn là cái ổ nhỏ bé đó dùng năng lượng bằng một nửa ổ 2,5-inch: Khi bật, nó dùng 1,3 watt, so với 2,5 watt của ổ 2,5-inch. Khi tắt, nó chỉ cần 0,05 watt, so với 0,1 watt của ổ 2,5-inch. Nếu thiết kế khéo, lượng tiêu thụ điện năng ít ỏi đó có thể cho phép 10 giờ chơi nhạc liên tục.

"Mọi thứ hiện ra ngay lập tức," Rubinstein nhớ lại. "Tôi đã tới thăm nhà máy sản xuất pin lithium-ion. Tôi biết chính xác loại pin nào mình phải dùng. Tôi cũng đã tới các nhà sản xuất màn hình, và [thấy] kích thước, khả năng hiển thị, và chi phí của màn hình đang được họ phát triển. Tôi thấy mọi thứ đều khả thi". Giá cả của màn hình LCD loại nhỏ đã giảm mạnh, nhờ nhu cầu của ngành công nghiệp điện thoại di động.

Nhưng "yếu tố quan trọng nhất vẫn là ổ cứng", ông nhấn mạnh. "Trước đó tôi chỉ có hai lựa chọn - một thiết bị to đùng hoặc một thiết bị nhỏ mà chỉ lưu được vài bài hát. Không cái nào hợp lý cả. Nhưng khi tôi thấy ổ cứng 1,8-inch đó, tôi đã tự nhủ 'Ok, bây giờ mình biết phải làm gì rồi'".

Nói về đúng thời điểm. Nếu Rubinstein đi thăm Nhật Bản trước đó một tháng, ổ cứng đó chưa sẵn sàng để trình diện; nếu đi muộn hơn, một đối thủ cạnh tranh nào đó đã có thể nắm bắt thời cơ.

Jobs, tình cờ, đang ở Tokyo lúc đó dự hội thảo MacWorld, và Rubinstein không cần đợi tới buổi sáng ở California để thông báo cho ông tin mừng này. Rubinstein gặp Jobs ở khách sạn và nói 8 chữ để khởi động một cuộc cách mạng trong lịch sử sản phẩm tiêu dùng. "Tôi nói, 'Hey, tôi biết làm như thế nào rồi!'. Jobs nói, 'Tốt, tôi sẽ viết cho anh một tấm séc'. Đó là điều anh ta vẫn nói khi chúng tôi bắt đầu một dự án mới." Và điều này có nghĩa là Rubinstein đã được giao nhiệm vụ gom một đội phát triển và bắt đầu vào việc.


Đội ngũ phát triển iPod khá nhỏ, từ 6-8 người trong hầu hết thời gian của dự án. Rubinstein lôi Tony Fadell vào dự án với tư cách cố vấn để giúp xây dựng các chi tiết; sau này Fadell được thuê để lãnh đạo cả nhóm. Jonathan Ive, phó giám đốc cao cấp phụ trách thiết kế công nghiệp của Apple, tạo ra hết mẫu này đến mẫu khác. Phil Schiller, sau đó là trưởng nhóm marketing sản phẩm của Apple, là người nghĩ ra vòng điều khiển cuộn (scroll wheel); ông là người nghĩ ra nó phải cuộn nhanh hơn khi di chuyển tay nhanh hơn, một tính năng sau này đã được "nhái" rộng rãi. Jeff Robbin lãnh đạo một nhóm làm việc chặt chẽ với Jobs để làm ra giao diện phần mềm dạng biểu tượng.
Cùng với nhóm phát triển này là hơn 100 kỹ sư trong Apple làm việc cùng dự án, hàng trăm người khác nữa làm việc tại các công ty sản xuất các hệ thống con trong iPod. Và tất nhiên, Apple cũng phải phát triển song hành iTunes và trung tâm lưu trữ nhạc trực tuyến để hỗ trợ iPod - những sản phẩn này phần nào là nguyên nhân dẫn tới thành công của iPod.

* * *

Dự án phát triển iPod chính thức bắt đầu tháng 3/2001, và Jobs yêu cầu phải có sản phẩm vào Giáng Sinh. Điều này có nghĩa là sản xuất hàng loạt phải được bắt đầu từ tháng 10/2001 - chỉ còn 7 tháng để thực hiện. Vì thế, các kỹ sư trong nhóm phát triển làm việc như những thợ săn và hái lượm, hơn là làm nghề nông. Họ không bắt đầu mọi thứ từ đầu; họ phải sử dụng các dự án cũ trong công ty, chỉnh sửa đi để đạt mục đích của mình. Nhóm chuyên về màn hình của Apple giúp họ chọn công nghệ màn hình, và xây dựng những trình điều khiển màn hình, cũng như các thành phần liên quan. Nhóm cung cấp nguồn [năng lượng] nhận yêu cầu kỹ thuật từ nhóm iPod và thiết kế khối nguồn, cũng như hệ thống mạch quản lý nguồn đủ nhỏ để nằm gọn bên trong thiết bị. Và đội ngũ phát triển bộ nhớ lưu lượng lớn phải làm việc cật lực cùng Toshiba để giúp họ hoàn thiện ổ cứng nhỏ xíu, mà khi Toshiba giới thiệu cho Rubinstein, mới chỉ là một mẫu thử nghiệm. Họ phải dò tìm lỗi trong thiết kế, kiểm tra sản phẩm, và giúp Toshiba vạch ra chu trình sản xuất hàng loạt.

Rubinstein nói với đồng nghiệp bên Toshiba rằng ông sẽ mua tất cả số ổ cứng 1,8-inch mà Toshiba có thể sản xuất ra. "Họ có vẻ hơi ngạc nhiên", Rubinstein nhớ lại. Và đó là TẤT CẢ những gì ông kể cho họ, cho tới khi Jobs chính thức giới thiệu iPod. "Tôi chỉ nói họ đừng lo lắng, chúng tôi sẽ có một sản phẩm 'nóng hổi'", ông kể. Nếu họ biết về dự định của Apple, họ sẽ không bao giờ để Rubinstein có được ổ cứng đó.

Thuyết phục những người trong công ty bỏ chút thời gian làm việc với dự án tuyệt mật này không khó, Rubinstein nhận xét, mặc dù đa số họ chẳng biết đến sự tồn tại của dự án. Mọi người được lôi vào quá trình phát triển iPod khi cần. "Cái khó là làm sao để bảo họ quay lại làm công việc cũ của mình," ông nói.

Trong khi đó, kinh tế thung lũng Silicon đang rơi tự do vì vụ bong bóng dot-com bục ra. Chứng khoán Apple rớt từ 55 USD / cổ phiếu giữa năm 2000 xuống 12 USD / cổ phiếu giữa 2001. "Chúng tôi cứ lẳng lặng mà làm", Rubinstein nhớ lại. "Chúng tôi rất bận. Chúng tôi nghĩ rằng khi nền kinh tế sẽ khôi phục thì chúng tôi sẽ ở vị trí thuận lợi". Và khi iPod bắt đầu được sản xuất ở Trung Quốc, và những rắc rối trong quá trình sản xuất vẫn đang được giải quyết, thì vụ khủng bố 9/11 diễn ra trấn động thế giới. Những biện pháp an ninh được áp dụng ngay sau đó đã khiến một số chuyên gia quan trọng cho dự án mắc kẹt tại Trung Quốc, và ngăn cản việc chuyển giao một số công nghệ quan trọng ra khỏi nước Mỹ tới các nhà máy sản xuất.

Tuy nhiên, tới tháng 10, như Jobs đã chỉ thị, iPod bắt đầu lăn trên băng chuyền. Nó hoạt động tốt, ngoại trừ một lỗi khá tồi tệ. Sau khoảng 10 tiếng sử dụng, "mặc dù pin vẫn còn tốt", Rubinstein nói, "nhưng một lỗi nhỏ đã làm người sử dụng tưởng pin bị hỏng". Một miếng vá cho phần mềm iPod được tung ra sau đó đã giải quyết vấn đề.

Từ khoảnh khắc nhìn thấy ổ đĩa 1,8-inch, Rubinstein đã biết sản phẩm của mình sẽ thành công. Nhưng ngay cả như thế, ông cũng không thể tưởng tượng được hiệu ứng mạnh mẽ mà nó tạo ra -- ngay cả cho bản thân ông. "Chúng tôi ai cũng muốn một chiếc", ông nói, "và đó thường là chìa khóa của thành công. Ai đã từng dùng nó cũng thích nó".

* * *

Ok, bạn có thể biết một chút về lịch sử của iPod. Nhưng điều bạn có thể không biết là ngay chính tại thời điểm iPod được thiết kế, một tình tiết lâm ly khác diễn ra trong đời tư của Rubinstein. Ngay trước cuộc trao đổi về "làm một thiết bị chơi nhạc riêng của Apple" tháng 9 / 2000, Rubinstein gặp Karen Richardson, lúc đó là giám đốc điều hành của E.piphany, một công ty được thành lập bởi bạn thân của Rubinstein là Steve Blank.

Blank biết Rubinstein đang tìm kiếm một người phụ nữ - "thông minh, mạnh mẽ và xing đẹp", ông nói, "có thể đó cũng là trình tự ưu tiên", và Richardson có đầy đủ phẩm chất đó. Blank cũng hiểu rằng Rubinstein là người thích hợp với Richardson. Mọi người đã muốn giới thiệu hai người này với nhau nhiều năm, nhưng những lịch làm việc bận rộn đã chặn lối. "Nó giống như trong phim Keystone Cops", Blank nhớ lại. "Vợ tôi và tôi thường có những sự kiện lớn. Chúng tôi mời cả hai người. Nhưng lúc thì người này đến, người kia không đến. Lúc thì người kia đến được, người này lại không tới được".

Cuối cùng, Blank mời được cả hai tới nhà riêng dự một bữa tiệc ăn tối nhỏ. Trong 30 ngày, họ đã trở thành một cặp.

Như thế, giữa thời điểm thai nghén dự án iPod và quản lý đội ngũ kỹ sư cơ khí, thiết kế kỹ thuật, thiết kế chíp và nhiều phòng ban khác của Apple, Rubinstein cũng giúp lên kế hoạch một đám cưới vào ngày 13/10/2001 -- mười ngày trước khi iPod được tung ra, ngày này đã được lùi lại một chút để Rubinstein có dịp "chạy trốn" một tuần - để tổ chức trăng mật tại một khu nghỉ trên bờ biển địa phương. Rubinstein đã phải ngưng tuần trăng mật của mình một buổi để quay về văn phòng hiệu chỉnh đoạn âm thanh trong băng video sẽ trình chiếu tại buổi ra mắt iPod.

Phản ứng khi ra mắt của iPod khá lẫn lộn. Người ta nghĩ rằng thiết bị mới trông thật hấp dẫn, nhưng giá 399 USD là hơi quá đáng. "Tôi nói với mọi người, 'Hãy nhìn xem người ta bỏ ra bao nhiêu tiền cho đôi giày Nike'," Đó là một so sánh thú vị, nếu người ta biết rằng chính Rubinstein đã đi tìm những đôi giày giảm giá để mua năm ngoái.

Hàng bán ra tốt, nhưng không có gì đáng gọi là tuyệt vời. Hóa ra rào cản không phải là giá, mà là tính tương thích với PC. Trong một cuộc tranh luận gay gắt trong công ty, Rubinstein đã ủng hộ việc "mở cửa" để iPod tương thích với Microsoft Windows [nên nhớ, Apple và MS Windows vốn là kẻ thù]. Ông tranh luận dựa trên trường hợp thiết bị AirPort Express [một trạm phát thu phát di động do Apple phát triển, cho phép các máy tính kết nối theo chuẩn di động IEEE 802.11, hay Wi-Fi], vốn hỗ trợ máy tính PC, nhưng không cung cấp các tính năng hỗ trợ kết nối cho PC, và Apple cũng không marketing thiết bị này vào thị trường PC. Kết quả là, AirPort đã không thành công như nó có thể, nếu công ty chú trọng thị trường PC nhiều hơn. Nhưng mục đích của Apple khi đó là dùng AirPort để bán được nhiều máy Macs hơn. "Chúng tôi đã không tưởng tượng ra rằng đó là một thị trường nhiều tỷ USD, do đó chúng tôi đã để nó vào tay Linksys [một hãng nổi tiếng về sản xuất trạm thu phát di động cho PC]".

Rubinstein không muốn Apple lặp lại sai lầm của mình trong trường hợp iPod. Thực tế là Apple đã không phạm sai lầm cũ. Trong vòng 6 năm kể từ khi đưa ra thị trường, Apple bán 100 triệu iPod. Để so sánh, tổng số đầu DVD bán ra trong cùng khoảng thời gian khởi điểm như thế chỉ có 44 triệu.

Ngay cả khi ông nắm quyền điều hành của bộ phận mới thành lập chuyên phụ trách iPod, Rubinstein đã bắt đầu nói chuyện với Jobs về việc rời bỏ Apple một cách "dễ chịu". Ông thông báo cho Jobs 18 tháng trước -- đủ thời gian để đưa ra thế hệ kế tiếp của iPod: iPod Video và iPod Nano, và thậm chí đủ thời gian để thành lập đội phát triển iPhone và một số công nghệ cơ bản trong đó đã sẵn sàng.

Người trong văn phòng đồn rằng Rubinstein đã có mối rạn nứt cay đắng với Jobs, người vốn nổi tiếng về tính khí thất thường. Không phải như thế, Rubinstein cho biết. "Tôi chỉ muốn được nghỉ ngơi", ông giải thích. "Không có hậu quả xấu gì từ việc tôi từ chức. Chúng tôi đã thông báo [việc từ chức] cho thị trường ở phố Wall 6 tháng trước khi tôi nghỉ. Và tôi không bỏ tất cả mà đi vì tôi tức giận. Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi. Tôi đã làm việc với Jobs 16 năm. Ông nói tôi đáng được thưởng huân chương vì việc đó. Chúng tôi đã cùng nhau phát triển nhiều sản phẩm tuyệt vời."

Jobs, theo Rubinstein, đã đưa ông vào những việc mà ông sẽ không làm nếu ông chỉ có một mình. "Và tôi đã thêm vào đó kỷ luật và sự thừa hành cần thiết để liên tục đưa ra những sản phẩm mới", ông nói. "Chúng tôi đã làm việc rất tốt cùng nhau."

Rubinstein rời Apple vào mùa xuân năm 2006 như một người giàu có; chỉ riêng lợi nhuận từ những cổ phiếu ưu đãi mà ông bán ra năm 2004 đã là 26,3 triệu USD. Ông có thể chẳng cần làm gì nữa. Nhưng ông biết mình sẽ tiếp tục.
Theo Dân Luận

[relate]"palm pre"[/relate]
Đọc mỏi mắt quá ....! nhưng thấy hay ....!
mascehuy
ĐẠI BÀNG
15 năm
Quá hay

Không ngờ các thành viên tinhte có những bài viết tuyệt đến vậy;)
Thật chuyên nghiệp, như 1 phóng viên thực thụ:eek:
sea83
ĐẠI BÀNG
15 năm
bác ko đọc ở dưởi à "theo danluan" nhưng một bài rất hay thanks
trời ,đúng là vậy , em trích từ báo ra mà, các bác cứ khen thế em ngại ,hehe
😁
polyester
TÍCH CỰC
15 năm
thiên tài tập trung apple nhiều quá...
trong bài của chủ thớt nhiều chỗ dịch ngộ phết 😁 burn CD bác dịch là đốt ra CD thì nghe nó như kiểu dùng google translate :D dù sao cũng thấy bác nhiệt tình tìm và dịch và post lên cho anh em rảnh đọc chơi :D
Dịch rất hay đấy chứ, chính xác là đốt CD.
Romeo_Beck
ĐẠI BÀNG
15 năm
Những con người thành đạt luôn luôn có một câu chuyện thú vị đằng sau nó. Đọc hay cũng như cuộc đời của Steve vậy.
bài hay quá... cám ơn bác chủ thớt nhiều vì đã mang đến cho anh em tin tức cập nhật vậy nhé...
Thật là ly kỳ.
Thật sự là ko ngờ chỉ vài tháng mà có thể làm ra đc 1 sản phẩm như iPod, đúng là thời đại công nghiệp cạnh tranh 😔
ps1ps2
ĐẠI BÀNG
15 năm
bài viết này PR cho Palm rất ổn, chưa biết sản phẩm như thế nào nhưng đọc lý lịch cái ông thiết kế ra Palm Pre thì đã tin tưởng 50% rồi, để dành tiền mua 1 PP mới được(hiệu ứng PP ko còn là BB nữa ^^).
mình rất hứng thú khi đọc những thông tin như thế này. Giúp mình hiểu hơn về cái mờ gọi là đằng sau vinh quang.
Cám ơn bác
hainlp
ĐẠI BÀNG
15 năm
Bài viết quá hay và thú vị, cám ơn rất nhiều
Bài đọc hay quá, đằng sau những thành công chói sáng là những con người giản dị và tâm huyết hết sức, sản phẩm cũng chính như con người họ vậy.

Jon và Job trở thành đối thủ cạnh tranh về khâu thiết kế, thế giới lại sắp chứng kiến những màn hoành tráng nữa rồi.
Bài viết rất hay và bổ ích. Cám ơn bác. Hi vọng bác còn nhiều bài viết hay như thế này, để mở mang kiến thức cho anh em.
Người ta dịch sát nghĩa vậy mà bác cũng ý kiến..Bác có lòng thì làm ơn dịch lại hết đi.
orange
ĐẠI BÀNG
15 năm
hóa ra là bác Tqvn2004 dịch, bác này thì nổi tiếng rồi. 😃
Jake
TÍCH CỰC
15 năm
Con người ta như vậy mà sống giản dị quá, hix hix nếu mà ông này người Vn chắc là ăn chơi banh nhà rồi 😆
argetlam
ĐẠI BÀNG
15 năm
Ôi ,lại thêm một cái tên nữa mà mình sẽ phải cho vào danh sách hâm mộ rồi
Bài viết rất hay .
Hay dễ sợ. chịu không nổi, chắc đọc bài này thấy mình có nhiều quyết tâm hơn 😁

Xu hướng

Bài mới









  • Chịu trách nhiệm nội dung: Trần Mạnh Hiệp
  • © 2024 Công ty Cổ phần MXH Tinh Tế
  • Địa chỉ: Số 70 Bà Huyện Thanh Quan, P. Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM
  • Số điện thoại: 02822460095
  • MST: 0313255119
  • Giấy phép thiết lập MXH số 11/GP-BTTTT, Ký ngày: 08/01/2019