Điều này cũng đúng với thị trường âm nhạc. Trước đây ca sỹ ra album với đầy đủ dụng ý và chất riêng, còn bây giờ ăn xổi ở thì thi thoảng ra 1 vài bài single rồi cả năm đi tour.
Tôi chơi cả 2. Ảnh thì up Google Drive lưu. Up lên Facebook và in ra bỏ album lưu trữ. Cũng chả tốn bao nhiêu tiền. Mua 1 đĩa game 1tr4 không tiếc, tiếc chi vài trăm cho ảnh gia đình.
giật mình nhìn lại đã bao lâu rồi kg chụp toàn gia đình, kiểu như ngày Tết gia đình đầy đủ tất cả ngồi lại chụp làm kỉ niệm, rửa ra cho vào khung thật đẹp rồi treo ở phòng khách
Lọc, lựa những tấm ảnh cũ, scan lại, kết hợp với những tấm ảnh mới, tạo album trên dĩa CD hay USB. Dịp lễ tết, giỗ, cả nhà tụ tập lại mở trên tivi. Trời ơi vui thật đó. Nhưng những lúc dành riêng cho bản thân mở những quyển album về gia đình thời thơ ấu thì cũng có cảm giác khác 😀
Vẫn còn 1 kho chả lẻ lại scan hết vào một cái ổ cứng@@! Lúc scan vào thì ít khi nào coi, để vậy mà lâu lâu cũng lấy ra coi thấy nó khác bọt hơn coi trên màn hình nhiều^^!
Album thì đúng là có mai một, nhưng các nhà vẫn đi chụp hình cả gia đình để treo mà, ví dụ như nhà mình các cụ thượng thọ là phải làm 1 kiểu ảnh rửa lên rồi treo, còn album thì ngoài ông bà ra cả nhà xài Facebook rồi...
Mất thì chả phải mất mà do cách lưu trữ bằng album nó k còn hợp thời nữa thôi chứ chắc chắn số lượng ảnh gia đình đc lưu trữ kĩ thuật số đã tăng hơn rất ngiều so với thời đó rồi. Giống như băng đĩa cd thời xưa thịnh hành nhà nào cũng có 1 tủ vậy, nhìn rất đẹp mà có giá trị tinh thần hơn là album nhạc số bây giờ
Bác mình vẫn giữ thói quen in ảnh đã chụp ra. Mặc dù bác chụp toàn out nét hoặc ảnh hỏng. Lúc đầu cảnh thấy phí tiền. Nhưng khi tất cả mọi người cùng xem đi xem lại mới thấy in ảnh rất có ý nghĩa.
May nhà mình vẫn còn nguyên ảnh ngày nhỏ của mình. Cứ lâu lâu mở tủ lấy ra coi lại. Ko biết mn sao chứ những kỉ niệm từ khoảng 2 tuổi đổ đi mình nhớ rất rõ, thậm chí cứ như có viễn cảnh đó trc mặt mình luôn cơ 😆) nhiều khi ba mẹ ko nhớ, mình kể lại mới vỡ ra. Cơ mà những cái từ khi học cấp 3 về gần đây thì mơ hồ mông lung khi có khi ko 😁
Xem ảnh in mờ mờ, cảm xúc nó đặc biệt lắm, khó tả :D
ông bà ngoại mất bom đạn từ lúc mẹ còn chưa đi học, ông bà nội thì mình cấp 1 rồi cấp 3. từ thời chống pháp sang chống mĩ đi nữa thì chụp hình trắng đen cũng là cái hiếm hoi. chân dung ông cậu mình còn thuê hoạ sĩ vẽ tay than chì nữa là. bố chồng của bà dì tập kết ra bắc hi sinh còn ko có nổi tấm ảnh. đến thời mình mới bắt đầu ảnh phim màu nhưng tổng kết năm học hoặc ngày tết mới kêu thợ chụp. đến thời kĩ thuật số thì lưu ảnh trên máy tính, điện thoại, khung ảnh số... chứ ít ai đi in ra nhiều làm gì nữa. chụp không giới hạn, không sợ hư phim hết cuộn như máy phim nên số lượng ảnh cũng nhiều hơn 😁
Mình đang chuẩn bị làm 1 cuốn album cho cụ (kích cỡ độ khổ giấy A4 mà không biết CH đâu bán, không muốn mua online)? Ai biết chỉ giúp, mình Hà Nội. Cảm ơn!