Khi xem ảnh của bộ đôi Anna P. Cabrera và Angel Albarrán, hai nhiếp ảnh gia đến từ Tây Ban Nha, mình cảm giác như lạc vào cõi mơ nhưng đôi chân vẫn bước trên mặt đất. Vừa thực vừa hư.
Những hình ảnh mà cặp nghệ sĩ này chụp có sức mạnh khơi gợi kí ức rất lớn. Mình được chìm vào miền kí ức của bản thân và khơi dậy cảm xúc sâu xa trong tiềm thức. Chúng ta chính là quá khứ của mình, và quá khứ là những kí ức. Kể cả những kí ức này có bị giấu đi và không chính xác. Đa số họ chụp phong cảnh nhưng những bức ảnh này không khác gì tranh vẽ. Albarrán Cabrera sử dụng đa dạng chất liệu và quy trình cho ảnh của mình: platinum, palladium, cyanotype và in bạc gelatin. Họ cũng sử dụng giấy gampi Nhật Bản và lá vàng trong các bản in mực pigment. Kết cấu, màu sắc, độ hoàn thiện, tông màu và thậm chí cả đường viền của bản in sẽ cung cấp thêm thông tin cho người xem.
Dù là người châu Âu nhưng khi xem ảnh của hai nhiếp ảnh gia này, chúng ta lại liên tưởng đến Nhật Bản. Có lẽ do họ đã dành nhiều thời gian để sống ở Nhật Bản. Nhật Bản đem đến cho họ một cách hiểu hoàn toàn khác về thực tế so với quan niệm của phương Tây. Phương Tây bị ám ảnh bởi sự đối xứng và hoàn hảo, họ nhìn vẻ đẹp được định hình bởi các quy luật phổ quát, sự hoàn hảo và vĩnh cửu có tầm quan trọng lớn. Tuy nhiên, thẩm mỹ của người Nhật khác biệt hoàn toàn. Họ nhìn thấy vẻ đẹp trong những thứ vô thường, không hoàn hảo, mộc mạc và có phần u uất. Họ khao khát những gì không vĩnh cửu, khiêm tốn và mong manh.
Những hình ảnh mà cặp nghệ sĩ này chụp có sức mạnh khơi gợi kí ức rất lớn. Mình được chìm vào miền kí ức của bản thân và khơi dậy cảm xúc sâu xa trong tiềm thức. Chúng ta chính là quá khứ của mình, và quá khứ là những kí ức. Kể cả những kí ức này có bị giấu đi và không chính xác. Đa số họ chụp phong cảnh nhưng những bức ảnh này không khác gì tranh vẽ. Albarrán Cabrera sử dụng đa dạng chất liệu và quy trình cho ảnh của mình: platinum, palladium, cyanotype và in bạc gelatin. Họ cũng sử dụng giấy gampi Nhật Bản và lá vàng trong các bản in mực pigment. Kết cấu, màu sắc, độ hoàn thiện, tông màu và thậm chí cả đường viền của bản in sẽ cung cấp thêm thông tin cho người xem.



Dù là người châu Âu nhưng khi xem ảnh của hai nhiếp ảnh gia này, chúng ta lại liên tưởng đến Nhật Bản. Có lẽ do họ đã dành nhiều thời gian để sống ở Nhật Bản. Nhật Bản đem đến cho họ một cách hiểu hoàn toàn khác về thực tế so với quan niệm của phương Tây. Phương Tây bị ám ảnh bởi sự đối xứng và hoàn hảo, họ nhìn vẻ đẹp được định hình bởi các quy luật phổ quát, sự hoàn hảo và vĩnh cửu có tầm quan trọng lớn. Tuy nhiên, thẩm mỹ của người Nhật khác biệt hoàn toàn. Họ nhìn thấy vẻ đẹp trong những thứ vô thường, không hoàn hảo, mộc mạc và có phần u uất. Họ khao khát những gì không vĩnh cửu, khiêm tốn và mong manh.
Làm việc với nhau đã hơn 18 năm, hai nghệ sĩ dường như rất ăn ý và thống nhất trong cách làm việc. Họ không phân biệt đâu là ảnh ai chụp, họ cùng thực hiện quy trình sản xuất hình ảnh trong studio. Để nói về các tác phẩm ảnh của mình, Albarrán Cabrera đưa ra diễn ngôn:
"Con người là một phần của thực tại mà họ đang sống. Trên thực tế, con người còn là những gì hơn cả thế; chúng ta là con mắt của vũ trụ. Vũ trụ là một hiện tượng của con người và nó xuất hiện trước chúng ta theo cách mà nó hoạt động chỉ vì chúng ta là con người.
Chúng ta sử dụng các giác quan để dịch chuyển thế giới vật chất sang thế giới của tâm trí. Thông tin tiếp nhận được diễn giải, kiến tạo nhận thức của chúng ta về thế giới xung quanh. Không gian, thời gian và thực tại là những khái niệm do chúng ta tạo ra để hiểu được thực tại của chính mình.



Nhưng bất chấp khả năng về tinh thần này, dường như thật khó để chúng ta chấp nhận và hiểu rằng chúng ta là một phần của thực tại vô hạn này. Những khái niệm mà chúng tôi phát triển là để giúp chúng ta hiểu được về sự tồn tại của mình, thứ mà cực kì phức tạp mỗi khi chúng ta đào sâu suy nghĩ.
Sử dụng nhiếp ảnh có thể không giúp chúng tôi trả lời được những câu hỏi lớn về thời gian, thực tại hay không gian nhưng chúng tôi quan tâm đến việc khám phá làm thế nào mà một bức ảnh có thể khiến mọi người nghĩ về thực tại. Nhận thức được không chỉ là một phần quan trọng của cuộc sống, nó chính là cuộc sống như chúng ta biết. Chúng tôi muốn người xem có thêm sự đồng cảm và khơi dậy sự quan tâm của họ về thực tại."
Hai nghệ sĩ trích dẫn một câu dường như nói rất đúng về tác phẩm của họ: "Mọi nhiếp ảnh gia theo truyền thống tin rằng những cú snapshot của họ sẽ phản chiếu cảnh họ chụp chính xác nhất có thể, từ ánh sáng, nhân vật cho đến khung cảnh phía sau. Điều ngược lại xảy đến với tôi, thực tại đó bị phủ nhận hoặc được làm phong phú thêm bởi bức ảnh." - Nhà văn Julio Cortazar
Tham khảo albarrancabrera, seattlestar, lensculture