Những người nam hoặc nữ độc thân, không gặp vấn đề về sức khỏe, muốn trở thành bố mẹ nhưng không có con sẽ bị xếp vào nhóm "vô sinh". Đó chính là cách định nghĩa hoàn toàn mới của tổ chức Y tế thế giới WHO về khái niệm vô sinh, không chỉ thay đổi quan niệm hình thành từ xưa giờ mà quan trọng hơn, nó tạo nên một tiêu chuẩn mới trên toàn cầu về quyền sinh nở của mỗi cá nhân. Nhiều ý kiến tỏ ra không đồng ý với cách định nghĩa này bởi họ cho rằng điều đó là đi ngược và phủ nhận hoàn toàn quá trình sinh nở tự nhiên của con người.
Trước đây, WHO định nghĩa rằng những người được xếp vào nhóm khuyết tật vô sinh khi họ không thể đạt được mục đích mang thai sau 12 tháng quan hệ thường xuyên mà không có biện pháp bảo vệ. Tuy nhiên, theo tiêu chuẩn mới thì kể cả những người không tìm được đối tác quan hệ phù hợp hoặc thiếu đi mối quan hệ tình dục cũng bị coi là nhóm khuyết tật vô sinh. Nói cách khác, theo định nghĩa mới thì cả những người nam, nữ, gay, les sẽ được quyền ưu tiên giống như các cặp vợ chồng khi muốn có con bằng biện pháp thụ tinh trong ống nghiệm.
Không chỉ về mặt sức khỏe, động thái này của WHO còn được cho là mở rộng định nghĩa khuyết tật ra và lấn sang cả các vấn đề xã hội. Một số ý kiến còn bày tỏ sự bất bình và cho rằng WHO đã vượt quá quyền hạn của một tổ chức quy định tiêu chuẩn y tế toàn cầu.
Josephine Quintavalle, giám đốc Diễn đàn đạo đức sinh sản cho rằng: "Việc làm ngớ ngẩn vô nghĩa này không chỉ đơn giản là tái định nghĩa khái niệm vô sinh mà còn hoàn toàn đi ngược lại với các quá trình sinh học và phủ nhận tầm quan trọng của sự giao hợp tự nhiên giữa nam và nữ." Mặt khác, Quintavalle còn cho rằng đây là một cách làm phản khoa học khi đặt con người trước câu hỏi "Còn bao lâu nữa thì những đứa bé sẽ được tạo ra và nuôi lớn hoàn toàn trong phòng thí nghiệm?"
Về phía WHO, tiến sĩ David Adamson, một trong những tác giả của tiêu chuẩn mới cho rằng động thái này là một bước đi nhằm tạo nên sự bình đẳng trong y học. Ông lập luận rằng: "Định nghĩa vô sinh giờ đây được hiểu là tất cả mọi cá nhân đều có quyền có gia đình và nó bao gồm cả đàn ông, phụ nữ độc thân, nam nữ đồng tính. Đây là một bước tiến lớn và khẳng định rằng mỗi cá nhân đều có quyền sinh sản dù họ có đối tác tình dục hay không. Đối với các quốc gia cỗ chương trình chăm sóc sức khỏe và tài trợ cộng đồng cho việc thụ tinh trong ống nghiệm thì đây là một chi tiết quan trọng. Về cơ bản nó sẽ thay đổi cách người ta phân định rằng ai nên được tiếp cận tới các chương trình này. Nó đặt ra một tiêu chuẩn pháp lý mới trên toàn cầu và các quốc gia bị ràng buộc bởi nó."
Theo đạo luật tàn tật tại Mỹ thì một người được xác định là khuyết tật khi họ có "một sự suy giảm đáng kể về thể chất hoặc tinh thần khiến bị giới hạn trong các hoạt động sống chủ yếu, gồm cả một người có tiền sử hoặc từng có hồ sơ khuyết tật, hoặc một người được được người khác cảm nhận là mắc các khiếm khuyết." Tuy nhiên, đạo luật này không xác định rõ tên các khuyết tật cụ thể mà nó điều chỉnh nên định nghĩa mới của WHO vẫn được áp dụng bởi suy cho cùng, có con cũng là một hoạt động chủ yếu trong cuộc sống con người.
Trước đây, WHO định nghĩa rằng những người được xếp vào nhóm khuyết tật vô sinh khi họ không thể đạt được mục đích mang thai sau 12 tháng quan hệ thường xuyên mà không có biện pháp bảo vệ. Tuy nhiên, theo tiêu chuẩn mới thì kể cả những người không tìm được đối tác quan hệ phù hợp hoặc thiếu đi mối quan hệ tình dục cũng bị coi là nhóm khuyết tật vô sinh. Nói cách khác, theo định nghĩa mới thì cả những người nam, nữ, gay, les sẽ được quyền ưu tiên giống như các cặp vợ chồng khi muốn có con bằng biện pháp thụ tinh trong ống nghiệm.
Không chỉ về mặt sức khỏe, động thái này của WHO còn được cho là mở rộng định nghĩa khuyết tật ra và lấn sang cả các vấn đề xã hội. Một số ý kiến còn bày tỏ sự bất bình và cho rằng WHO đã vượt quá quyền hạn của một tổ chức quy định tiêu chuẩn y tế toàn cầu.
Josephine Quintavalle, giám đốc Diễn đàn đạo đức sinh sản cho rằng: "Việc làm ngớ ngẩn vô nghĩa này không chỉ đơn giản là tái định nghĩa khái niệm vô sinh mà còn hoàn toàn đi ngược lại với các quá trình sinh học và phủ nhận tầm quan trọng của sự giao hợp tự nhiên giữa nam và nữ." Mặt khác, Quintavalle còn cho rằng đây là một cách làm phản khoa học khi đặt con người trước câu hỏi "Còn bao lâu nữa thì những đứa bé sẽ được tạo ra và nuôi lớn hoàn toàn trong phòng thí nghiệm?"
Về phía WHO, tiến sĩ David Adamson, một trong những tác giả của tiêu chuẩn mới cho rằng động thái này là một bước đi nhằm tạo nên sự bình đẳng trong y học. Ông lập luận rằng: "Định nghĩa vô sinh giờ đây được hiểu là tất cả mọi cá nhân đều có quyền có gia đình và nó bao gồm cả đàn ông, phụ nữ độc thân, nam nữ đồng tính. Đây là một bước tiến lớn và khẳng định rằng mỗi cá nhân đều có quyền sinh sản dù họ có đối tác tình dục hay không. Đối với các quốc gia cỗ chương trình chăm sóc sức khỏe và tài trợ cộng đồng cho việc thụ tinh trong ống nghiệm thì đây là một chi tiết quan trọng. Về cơ bản nó sẽ thay đổi cách người ta phân định rằng ai nên được tiếp cận tới các chương trình này. Nó đặt ra một tiêu chuẩn pháp lý mới trên toàn cầu và các quốc gia bị ràng buộc bởi nó."
Theo đạo luật tàn tật tại Mỹ thì một người được xác định là khuyết tật khi họ có "một sự suy giảm đáng kể về thể chất hoặc tinh thần khiến bị giới hạn trong các hoạt động sống chủ yếu, gồm cả một người có tiền sử hoặc từng có hồ sơ khuyết tật, hoặc một người được được người khác cảm nhận là mắc các khiếm khuyết." Tuy nhiên, đạo luật này không xác định rõ tên các khuyết tật cụ thể mà nó điều chỉnh nên định nghĩa mới của WHO vẫn được áp dụng bởi suy cho cùng, có con cũng là một hoạt động chủ yếu trong cuộc sống con người.