Một chiều mùa hè vài năm trước, bế cô con gái bé bỏng đứng trước biển bao la, tôi chỉ tay về chân trời xa tít: "con ạ, đi mãi về phía ấy, ta sẽ đến một miền đất khác, miền đất của yên bình, của tự do..."
Ngoài tự do yên bình, miền đất này còn là một trong những địa điểm có thể đặt mua Key2 từ Selfridges:
Tôi đã chờ đợi, đã hồi hộp, đã thốt lên "Wow" dù biết mình không thành thật cho lắm. Thời gian đã bỏ những xúc cảm trong sáng hồn nhiên lại phía sau. Trong hành trình giành được ngày một nhiều những thứ hữu hình, đồng thời ta cũng ngày một đơn độc sau những thong thả ra đi hay phôi pha của cảm xúc, của khờ dại...
Ngoài tự do yên bình, miền đất này còn là một trong những địa điểm có thể đặt mua Key2 từ Selfridges:
Tôi đã chờ đợi, đã hồi hộp, đã thốt lên "Wow" dù biết mình không thành thật cho lắm. Thời gian đã bỏ những xúc cảm trong sáng hồn nhiên lại phía sau. Trong hành trình giành được ngày một nhiều những thứ hữu hình, đồng thời ta cũng ngày một đơn độc sau những thong thả ra đi hay phôi pha của cảm xúc, của khờ dại...
Nhưng không vì thế mà Key2 bớt nhẹ hơn, sang hơn, bàn phím tuyệt hơn. Vấn đề là tôi đã biết những điều đó từ trước qua sự hăng hái có phần thái quá của giới công nghệ. Thế nên, cảm giác đầu tiên khi cầm Key2 là... thờ ơ. Sự thờ ơ của việc kiểm chứng lại một thông tin cũ, được tô điểm bằng việc có nó mà chẳng khó khăn gì. Thôi thì ăn mày dĩ vãng vậy. Các bạn còn nhớ ký ức chuyển từ Bold 9780 sang 9900? Gần như vậy đấy, nhất là với bàn phím: Key1 thì nhỏ, trơn, bóng, nặng; Key2 thì to hơn, nhám, và độ nảy thì tuyệt vời. Tuyệt vời đến mức lì lợm, trắng trợn và không còn mục tiêu để phấn đấu. Tuyệt vời đến mức thổn thức liên hệ đến yêu đương (như hàng trăm lần trước): nhất định đây là nàng cuối cùng...
Tuyệt vời đến mức khiến một kẻ bận rộn, lười viết là tôi muốn viết ngay gì đó với mục tiêu nhân tạo đầy cố gắng để có vẻ cao cả: vì cộng đồng!
Đầu tiên tôi muốn có lời tri ân Key1, đã cùng tôi đi qua một phần đời. Mỗi đồ vật đều mang trong chúng ký ức làm nên cuộc đời mỗi chúng ta, góp phần tạo ra cho ta những dấu ấn đáng nhớ. Với Key1, tôi đã có một cái Tết ấm áp, dù từ ngày Mẹ tôi mất, Tết dường như không còn ghé nhà tôi nữa; không còn cảm giác về quê ăn Tết thực ra là về với Mẹ. Không còn cảm giác mình trẻ con.
Hỡi những người còn Mẹ, các bạn thật hạnh phúc!
Tết 2018, ảnh chụp từ Key1
Thật khó khăn để viết gì đó cho ra hồn, nhất là ở diễn đàn công nghệ hàng đầu, với vô số anh tài hàng đầu, nơi mà mọi nhất cử nhất động đều ngay lập tức chuyển hóa, kích động hàng tỉ đầu dây thần kinh và hàng triệu tỉ quy trình tinh vi phức tạp của con người để cho ra hỉ nộ ái ố.... Một ý kiến, một bài viết trong thời đại công nghệ và thông tin hiện nay chẳng khác nào viên đá cuội ném xuống biển. Trừ khi viên đá chứa trong nó uranium. Uranium đó chính là sự khác biệt! Sự khác biệt đó có thể đơn giản là "khá là" nhiều lỗi chính tả như cuhiep, hay kiên nhẫn tỉ mỉ một cách hiền lành vô hại tội tội như nhà bình loạn Luân (Duy Luân)... Tôi không rành công nghệ, tôi chỉ là một người quen dùng Blackberry lâu năm nên tôi chỉ là một... Doanh nhân. Thế nên uranium của tôi chỉ là một mớ hỗn độn của ý kiến cảm xúc cá nhân, của sự tham lam lịch thiệp, của sự bế tắc chân thành và dĩ nhiên một chút công sức nghệ thuật (công nghệ). Mục đích bao trùm duy nhất của tôi không gì khác ngoài hi vọng làm các bạn vui vẻ, thêm vài thông tin có ích. Và từ đó tôi nổi tiếng 😃
Key2 (bạn vẫn muốn đọc về Key2 chứ) lần này là một sản phẩm đầy trách nhiệm và tử tế của Thằng Con Lai. Đã có nhiều thông tin, bài viết "khá là" đầy đủ, tâm huyết, tôi muốn hầu các bạn những trải nghiệm hi vọng là mới mẻ.
Thường một bài đánh giá, cảm nhận sản phẩm mới có bố cục mạch lạc, cần thiết: thiết kế, cấu hình, hiển thị, camera... Vì có uranium rồi nên tôi không cần thiết phải đi theo lối mòn nhàm chán đó. Tôi cần phải khác biệt!
Về thiết kế... À mà thôi!
Quảng cáo
Thiết nghĩ, kế hoạch ;) của TCL là Key2 sẽ cho người dùng cảm giác sang trọng, "liền lạc" (từ mượn cuhiep thì phải, nói chung thường trong nháy là của cuhiep) hơn. Và họ đã thành công. Để đối trọng, tôi cũng phải thành công trong việc tìm cho ra thất bại hay sai lầm của họ. Và đây rồi: Key2 không thể dùng space bar để nhận cuộc gọi, hay không thể dùng phím cứng Ctrl để copy, paste như Key 1:
Nhưng tôi đã nhầm.
Đây là cách để dùng space bar (bấm hai lần) nhận cuộc gọi: Setting/Accessibility, bật tính năng này lên.
Đây là cách để tạo phím Ctrl dùng copy, paste:
Vì phìm Ctrl có sẵn (phím mũi tên thẳng đứng) không có lựa chọn cho việc dùng copy/paste, chúng ta sẽ gán phím "Currency" thành phím Ctrl thứ hai: Setting/Shortcuts & gestures, các bạn sẽ gán được.
Quảng cáo
Từ đây các bạn đã có thể dùng tổ hợp phím Currency+C để copy, Currency+P để paste.
Có một tiện ích nữa góp phần làm cho Key2 tiến hóa hơn, đó là trong một ứng dụng có thể soạn thảo (Note, Word...), bạn có thể nhấn giữ phím Ctrl trái (phím mũi tên thẳng đứng) và di ngón tay trên bàn phím vật lý để bôi đen một nội dung (tương tự như chúng ta từng dùng trackpad trên 9900..., khác là tính năng này ở 9900... có thể bôi đen nội dung khi duyệt web). Lúc này, bàn phím vật lý của Key2 là một "trackpad". Tính năng này có vẻ được tạo ra một cách tình cờ hoặc một tai nạn, thật khó tin TCL lại tận tâm và " hiểu" BBers đến như vậy.
Key2 nhẹ hơn Key1 rất nhiều. Điều này mang đến cảm giác hời hợt, kém thân mật và... giảm giá trị. Bù lại, tôi không còn bị những hình ảnh 18+ "đập vào mặt" khi nằm xem, như hồi Key1. Theo đúng nghĩa đen.
Màn hình Key2 không sáng, trong và thật như Key1. Hơi ngả xanh. Đèn bàn phím cũng không sáng bằng.
Về camera. Chán nhất là đụng chạm đến các vấn đề đầy tính kỹ thuật nhưng lại lệ thuộc vào nghệ thuật, quan điểm. Mỗi người chúng ta đã tạo ra vô vàn hình ảnh đẹp đẽ, tâm đắc, hàn lâm, nghệ thuật. Nhưng những dấu ấn đẹp đẽ cuộc đời khắc sâu trong tâm trí thường không liên quan gì. Thế nên mỗi bức ảnh thành công phải chứa đựng được, truyền tải được ý nghĩa, thông điệp về đời sống chúng ta. Chứ không phải chỉ để khoe mẽ hay vớt vát, xoa dịu những sai lầm do lãng phí, do lựa chọn sai...
Nói thế thôi, camera điện thoại bây giờ là phải ngon!
Mục tiêu của tôi là hai cô tóc vàng chạy chiếc xe mui trần màu vàng chanh
hiệu Vin Phá (fast) tuyệt đẹp. Tôi ưa thích chế độ chỉnh tay; khi các thông số ưng ý, họ đã mất hút.
Rumani là đất nước có nền gái đẹp bậc nhất châu Âu. Đến nỗi đàn ông xứ sở này trở nên tầm thường, vì không cần cố gắng, cuối cùng họ cũng lấy phải vợ đẹp.
Các thông số kỹ thuật nhiếp ảnh khô khan các bạn yêu thích Blackberry nhất định sẽ tự trải nghiệm, vì tôi biết đằng nào các bạn cũng sẽ mua Key2 thôi mà. Còn khi đã không yêu thích Blackberry, có tốt đẹp đến mấy cũng chẳng mảy may khơi gợi sự hiếu kỳ. Như cảm giác của tôi với Thiên hà Táo. Đôi khi con người ta không thật sự biết mình muốn gì, cho đến khi được trải nghiệm thứ mình muốn.
Nước càng sâu càng chảy chậm; điện thoại càng lâu càng chạy chậm; người càng đọc nhiều càng lẩm cẩm, trầm tĩnh và thích màu đen ;)
Ngoài chế độ chụp chân dung, Key2 còn bổ sung tiện ích Scanner vào ứng dụng camera. Rất thuận tiện để chúng ta scan tài liệu như bằng cấp, hợp đồng, đơn đề nghị tuyển Pháp thắng....
Chụp chiều muộn, thiếu sáng:
Chụp đêm:
Camera của Key2 có một ưu việt, đó là khi bạn chụp một người chưa gặp bao giờ, bạn sẽ hoàn toàn cảm thấy người ấy chẳng hề thay đổi gì sau bao năm tháng qua đi 😃)
Pin của Key2 không làm tôi bận tâm vì quá tốt. Cảm giác này đã có từ Key1.
Về tổng thể, Key2 là chiếc điện thoại tử tế, mang lại cảm giác hài lòng, yên tâm. Hai từ "tử tế" đưa tôi nhớ về bộ phim "Chuyện Tử Tế" hơn 30 năm trước. Bộ phim từng được đề cử là một trong những bộ phim tài liệu hay nhất mọi thời đại. Bộ phim có sức lay động, thức tỉnh đến ám ảnh, từ nội dung đến lời dẫn đến hình, nhạc... Dù thời kỳ ấy, công nghệ còn lạc hậu (các bạn có thể tìm xem online). Chúng ta hãy cùng nhau, mỗi người một tý, mỗi ngày một chút, nghĩ đến những điều tử tế, làm những điều tử tế, học hành tử tế, ước mơ tử tế, dù có công nghệ hay không. Có như vậy, Đất nước mình..., à mà thôi!
"Từ rất xa xưa, cha bác có dạy rằng, tử tế có trong mỗi con người, mỗi nhà, mỗi dòng họ, mỗi Dân tộc. Hãy bền bỉ đánh thức nó, đặt nó lên bàn thờ Tổ tiên, hay trên lễ đài của Quốc gia; bởi thiếu nó, một cộng đồng dù có những nỗ lực tột bậc và chí hướng cao xa đến mấy, thì cũng chỉ là những điều vớ vẩn..."
Tôi ước mong sớm một ngày được đưa con gái ra biển, hướng về chân trời xa tít: "con ạ, đi mãi về phía ấy, ta sẽ về đến miền đất của những gì thiêng liêng đẹp đẽ nhất. Đó chính là Quê hương".
Bucharest, tháng 7/2018