Góc ảnh chụp bằng điện thoại của tớ.

lionheart19239
16/7/2016 3:29Phản hồi: 215
215 bình luận
Chia sẻ

Xu hướng

[​IMG]Đơn sắc by kachikun, on Flickr
[​IMG]Mỗi tuần một quyển sách. by kachikun, on Flickr

Đọc nhiều sách, tôi mới thấy. Không bao giờ có kết thúc trong mỗi câu chuyện. Cái kết thúc đại loại như sau này họ sống hạnh phúc, cái ác bị trừng phạt và không còn tồn tại hay như các tiểu thuyết văn viết bây giờ là "chỉ còn cái gì đó của tác giả với nhân vật trong câu chuyện" : tất cả chỉ là ảo tưởng của chính tác giả hay người ghi lại.

Bởi những câu chuyện đó vốn dĩ nó không bao giờ kết thúc rồi ...
Tác phẩm

[​IMG]Tập chụp đồ ăn 1 by kachikun, on Flickr

Và đằng sau tác phẩm 😆

[​IMG]Hậu trường by kachikun, on Flickr
[​IMG]Bánh đa cua 10k by kachikun, on Flickr

Nếu bạn muốn tìm thông tin ngoài lề từ trên trời dưới biển, hàng xóm xung quanh khu phố, chuyện quốc tế đến đi vệ sinh thế nào thì ngoài quán nước chè còn có thể thấy ở quán bánh đa, bánh phở
[​IMG]Rỗng by kachikun, on Flickr

Khi bạn không thích một ai đấy hoặc một sự gì đấy.
Thông thường có 3 cách giải quyết:

1. Làm nó biến mất khỏi mắt mình, nếu bạn đủ mạnh!
2. Chấp nhận cùng tồn tại và không than vãn!
3. Làm mình biến khỏi mắt nó.

Nhưng có một cách hiệu quả dài lâu hơn hết thảy là quay vào trong hỏi : Tại sao cái cớ sự ấy lại xuất hiện trong cuộc sống và gây phiền nhiễu cho bạn???

Biết hỏi sẽ có được câu trả lời.

Bởi đời sống chỉ là tấm gương phản chiếu những thứ bạn đang gieo trồng trong chính tâm bạn mà thôi.
--

[​IMG]Đơn sắc 2 by kachikun, on Flickr

CÂU CHUYỆN CỦA MỘT NGƯ DÂN

Một ông chủ giàu có và đầy quyền lực của một ngân hàng đầu tư ở New York đi nghỉ mát ở một ngôi làng nhỏ yên tĩnh thuộc miền duyên hải Mexico. Gần trưa, khi đang thư giãn và chiêm ngưỡng vẻ đẹp của biển xanh, ông trông thấy một ngư dân trở về sau chuyến ra khơi. Khi người đàn ông Mexico xách hai con cá ngừ vây vàng khá lớn ra khỏi thuyền, vị khách người Mỹ liền tiến đến hỏi người đánh cá - có vẻ như cũng trạc bằng tuổi ông:

- Chào ông, ông mất bao nhiêu thời gian để bắt được mấy con cá đó?

Người ngư dân nhún vai:

- Không lâu lắm, vì tôi có thể biết được ở đâu có cá, ở đâu không.

Nghe vậy, vị khách người Mỹ hỏi người ngư dân là tại sao ông ta không đi lâu thêm nữa để có thể bắt được nhiều cá hơn.

Người ngư dân đã giải thích đơn giản rằng:

- Tôi chỉ bắt cá đủ cho gia đình tôi ăn thôi.

Ông chủ ngân hàng bèn hỏi tiếp:

- Vậy ông làm gì với thời gian rảnh rỗi trong ngày?

Người đánh cá trả lời:

- Ồ, buổi sáng thì tôi thường dậy trễ và ra khơi muộn hơn mọi người. Sau khi đánh được một ít cá, tôi trở về nhà, chơi đùa với mấy đứa con của tôi, ăn một chút gì đó và rồi nghỉ trưa với bà xã. Sau bữa ăn tối, tôi đi tản bộ ra khu thương mại, uống bia và chơi đàn guitar cùng những người bạn. - Và với nụ cười thật sảng khoái, người ngư dân rạng rỡ nói.

- Tôi đã có một cuộc sống thật đầy đủ và hạnh phúc.

Vị chủ ngân hàng tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Cuộc sống đầy đủ ư? Nghe này ông bạn ơi, tôi có thể giúp ông trở nên giàu có.

Người ngư dân lúng túng hỏi:

- Vâng, bằng cách nào?

Ông chủ ngân hàng người Mỹ cao hứng:

- Tôi có bằng MBA(*) ở trường Harvard. Hãy nghe cho kỹ nhé: Nếu mỗi buổi sáng ông dậy thật sớm, đi ra biển lâu hơn và bắt nhiều cá hơn thì chẳng bao lâu nữa ông sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, và rồi ông có thể mua được cả một đội tàu đánh cá.

Người ngư dân Mexico lịch sự đứng nghe vị khách người Mỹ tỉ mỉ vạch cả một kế hoạch làm giàu:

- Tiếp đó, ông có thể xây dựng một nhà máy chế biến cá rồi đem bán sản phẩm cho một công ty lớn và kiếm được nhiều tiền.

Người ngư dân đáp lời với cặp mắt long lanh:

- Vâng, và sau đó thì sao? Sau khi kiếm được nhiều tiền và trở nên giàu có?

Đừng nói là ông sẽ khuyên tôi chuyển đến một ngôi làng nhỏ, yên tĩnh bên bờ biển, buổi sáng không cần phải dậy sớm, mỗi ngày chỉ cần bắt được một ít cá rồi về chơi đùa với mấy đứa con, nghỉ trưa với bà xã; đến tối lại đi bộ vào khu trung tâm thương mại, nhấm nháp vài ngụm bia với bạn bè, vừa chơi guitar vừa ca hát đấy chứ? "
[​IMG]Công lý của trái tim. by kachikun, on Flickr

Rất nhiều khi trong cuộc sống, bạn hoàn toàn không có sự lựa chọn " tốt " mà chỉ có thể chọn lựa giữa " lựa chọn tồi " và " lựa chọn cực kì tồi tệ " mà thôi...

Cayman là 1 thẩm phán, bà ta tìm ra thủ phạm 1 vụ cưỡng hiếp và không có bất cứ tang chứng nào kết tội được thủ phạm, bà biết ánh mắt của kẻ gian xảo đó khi bước ra ngoài tòa án là ánh mắt thách thức, tội ác sẽ còn diễn ra...

Bà ta đã giết hắn, với 1 niềm tin vững như bàn đá vào nền công lý trong trái tim bà...

Và rồi bà ta bị ra tòa...

" tôi lựa chọn làm 1 kẻ ác vì nó cần thiết cho thế giới này...."

Phiên tòa khép lại, Cayman được tự do....

Bà ta đã tự tử sau khi kết tội chính mình !
[​IMG]Tường Vi - Nửa hồn thương đau. by kachikun, on Flickr

Không hiểu sao nói tới Tường Vi là người ta nghĩ ngay tới Hoa Hồng. Và buồn khi bị phụ bạc : "người ta đã thích Hoa Hồng, Tường Vi dẫu đẹp còn gì liên quan." Để rồi chỉ còn là - Nửa hồn thương đau.

"Nhắm mắt cho tôi tìm một thoáng hương xưa.
Cho tôi về đường cũ nên thơ.
Cho tôi gặp người xưa ước mơ.
Hay chỉ là giấc mơ thôi.
Nghe tình đang chết trong tôi.
Nghe lòng tiếc nuối xót thương suốt đời.

Nhắm mắt ôi sao nửa hồn bỗng thương đau.
Ôi sao ngàn trùng mãi xa nhau.
Hay ta còn hẹn nhau kiếp nào.
Em ở đâu?
Anh ở đâu?
Có chăng mưa sầu buồn đen mắt sâu.

Nhắm mắt chỉ thấy một chân trời tím ngắt.
Chỉ thấy lòng nhớ nhung chất ngất.
Và tiếng hát và nước mắt.
Đôi khi anh muốn tin.
Đôi khi anh muốn tin.

Ôi những người ôi những người.
Khóc lẻ loi một mình ... "
[​IMG]Thắng và thua by kachikun, on Flickr

"Khi ngươi thắng ngươi không cần giải thích.
Nếu ngươi thua ngươi cũng không nên giải trình!"

Hitler
Đẹp quá.
Ủng hộ bác một bức
4D4E055D-D92E-4001-9631-6E9E183B3791.jpeg
[​IMG]Thu hút by kachikun, on Flickr

Trăm ngàn sách báo cũng không bằng một cái máy tính bảng.
[​IMG]Bồ công anh by kachikun, on Flickr

"Thật tốt là sau khi phải hứng chịu đủ mọi thứ trên đời, ngẩng đầu lên vẫn thấy bầu trời trong xanh, gió thổi bay đi những bụi bẩn. Vẫn thấy mình còn một ngày mai để đi tiếp, và còn một nơi để quay về"
[​IMG]2m by kachikun, on Flickr

Đối với người không biết bơi, chẳng cần nơi sóng to gió lớn, sông sâu biển rộng. Chỉ là cái bể bơi sâu 2m cũng đủ để dìm họ chết đuối.
[​IMG]Hồng Trà by kachikun, on Flickr

Trà ngon dù đắt đến mấy cũng có thể mua đươc. Chỉ người tri kỷ cùng thưởng trà là tùy duyên.

---

"Ngày xưa có một phú ông rất thích thưởng trà, phàm là người đến nhà dùng trà, dù là người nghèo hay giàu thì ông ta đều sẽ phân cho hạ nhân chiêu đãi.

Một hôm nọ, có một người ăn mày rách rưới đứng trước cửa nhà phú ông, không xin cơm, chỉ nói đến xin bát nước trà. Hạ nhân cho hắn vào nhà, đun trà cho hắn.

Người ăn mày nhìn nhìn rồi nói: “Trà này không ngon”.

Hạ nhân nhìn hắn lấy làm lạ rồi đổi một bát trà ngon khác.

Người ăn mày ngửi ngửi, nói: “Trà này ngon, nhưng nước vẫn chưa được, phải dùng nước suối trong”.

Hạ nhân nhìn ra hắn cũng có chút hiểu biết, liền đi lấy nước suối cất trữ từ sáng sớm ra để pha trà.

Người ăn mày nhấp thử một ngụm, nói: “Nước rất tốt, nhưng củi sao trà không được, củi phải dùng củi sau danh sơn. Bởi vì củi phía trước núi đón nắng nên chất củi xốp, còn sau núi chất củi chắc cứng”.

Hạ nhân cuối cùng nhận ra người này tinh thông trà đạo, liền dùng loại củi tốt pha lại trà, rồi mời lão gia ra tiếp. Sau khi trà được mang lên, phú ông và người ăn mày đối ẩm một bát.

Người ăn mày nói: “Ừm, bát trà lần này, nước, củi, lửa đều tốt, chỉ có ấm pha trà không ổn”.

Phú ông nói: “Đây là ấm pha tốt nhất của ta”.

Người ăn mày lắc đầu, từ trong áo cẩn thận lấy ra một ấm trà bằng đất sét tử sa, yêu cầu hạ nhân dùng chiếc bình này để pha lại trà. Phú ông vừa nhấp thử mùi vị quả nhiên không tầm thường, lập tức chắp tay thi lễ với người ăn mày: “Ta xin mua lại chiếc ấm tử sa này, bao nhiêu cũng được”.

Nhưng người ăn mày cũng rất thích chiếc ấm tử sa, nhất định không muốn bán, hắn dứt khoát trả lời: “Không được, chiếc ấm này là cuộc sống của ta, ta không thể bán”.Người ăn mày vội vàng rót trà ra, cất lại chiếc ấm.

Phú ông vội vã ngăn lại, nói: “Ta đổi một nửa gia sản để lấy chiếc ấm của ngươi”.

Người ăn mày không tin, vẫn bước tiếp. Phú ông nôn nóng, nói: “Ta đổi toàn bộ tài sản để lấy chiếc ấm của ngươi”.

Người ăn mày nghe vậy bất giác mỉm cười, nói: “Nếu không phải tôi tiếc chiếc ấm này thì cũng không lâm vào bước đường như hôm nay”. Nói xong hắn quay người bỏ đi.

Phú ông sốt ruột nói: “Như này đi, ấm là của ngươi, ngươi hãy ở lại nhà ta, ta ăn gì ngươi ăn đó, nhưng có một điều kiện, chính là ngày nào cũng phải cho ta nhìn chiếc ấm, thế nào?”. Phú ông quá thích chiếc ấm rồi vì vậy trong lúc cấp bách nghĩ ra cách đó.

Người ăn mày cũng vì miếng ăn qua ngày mà túng quẫn, chuyện tốt như vậy sao lại không đồng ý nhỉ? Vậy là hắn vui vẻ đồng ý yêu cầu của phú ông.

Cứ như vậy, người ăn mày ở lại nhà phú ông, ăn cùng ở cùng phú ông, hai người ngày ngày nâng niu chiếc ấm trà, chia sẻ với nhau, thưởng trà ẩm rượu, vô cùng ăn ý. Cứ thế hơn mười năm qua đi hai người trở thành hai lão già tri kỷ thấu hiểu nhau.

Thời gian trôi đi, phú ông và người ăn mày cũng dần già đi, lúc này người ta nhận ra người bạn ăn mày lớn tuổi hơn phú ông.

Một hôm, phú ông mới nói với người bạn ăn mày của mình: “Ông không có con cháu nối dõi, không có ai kế thừa chiếc ấm trà, không bằng sau khi ông đi, để tôi giúp ông bảo quản, ông thấy thế nào?”.

Lão ăn mày rưng rưng đồng ý. Không lâu sau, lão ăn mày thật sự ra đi, phú ông cũng được như mong muốn có được chiếc ấm tử sa.

Vừa mới đầu, phú ông chìm trong cảm giác vui sướng có được chiếc ấm tử sa, cho đến một ngày, lúc phú ông đang ngắm nghía trên dưới trước sau chiếc ấm đột nhiên cảm thấy như thiếu thứ gì đó, lúc này trước mắt ông hiện lên hình ảnh ngày trước cùng ông ăn mày vui vẻ thưởng trà. Hiểu rõ tất cả rồi, lão phú ông lạnh lùng ném mạnh chiếc ấm xuống đất…"

Xu hướng

Bài mới









  • Chịu trách nhiệm nội dung: Trần Mạnh Hiệp
  • © 2024 Công ty Cổ phần MXH Tinh Tế
  • Địa chỉ: Số 70 Bà Huyện Thanh Quan, P. Võ Thị Sáu, Quận 3, TPHCM
  • Số điện thoại: 02822460095
  • MST: 0313255119
  • Giấy phép thiết lập MXH số 11/GP-BTTTT, Ký ngày: 08/01/2019