Ông được sinh ra ở London vào năm 1926. Ông rời trường học ở tuổi 16 và làm việc tại văn phòng của tạp chí Life's London, nơi ông in hàng ngàn ảnh của Robert Capa và những người khác. Thật khó có thể nói về sự hiệu quả của việc học nghề này trong sự nghiệp tiếp theo của ông. Capa đã phát minh ra thể loại nhiếp ảnh chiến tranh và nêu ra các tiêu chuẩn mà một nhiếp ảnh gia chiến trường nên có. “Nếu hình ảnh của bạn không đủ tốt, ông tuyên bố, đó là bởi vì bạn không đủ gần". Burrows xem lời nói của Capa như một lời khuyên nhủ.
Ở chiến tranh Việt Nam, một đồng nghiệp đã nhận định rằng Burrows là một trong những người dũng cảm nhất trên thế giới hoặc là người có “tầm nhìn ngắn nhất”. Giống như các nhiếp ảnh gia khác ở đó, Burrows rơi vào thói quen “sắc đến tận cùng”, nhưng trong khi Page và Sean Flynn (con trai của Errol) thỉnh thoảng rơi vào trạng thái vội vàng, Burrows được phân biệt bởi sự kiên nhẫn và bình tĩnh tỉ mỉ. Có thể thấy được những phẩm chất này trong sự trang nhã trong tác phẩm của ông. Capa từng nói "có một hình ảnh tuyệt vời về kỹ thuật hoặc là xấu hơn"; Burrows bị ám ảnh với những hình ảnh hoàn hảo, chuẩn mực.
Phần 1: Larry Burrows – Đôi mắt thản nhiên chứa đựng tình người.
Photo by Roger Mattingly ảnh httpmultashkin-inspiration.blogspot.com
Ở chiến tranh Việt Nam, một đồng nghiệp đã nhận định rằng Burrows là một trong những người dũng cảm nhất trên thế giới hoặc là người có “tầm nhìn ngắn nhất”. Giống như các nhiếp ảnh gia khác ở đó, Burrows rơi vào thói quen “sắc đến tận cùng”, nhưng trong khi Page và Sean Flynn (con trai của Errol) thỉnh thoảng rơi vào trạng thái vội vàng, Burrows được phân biệt bởi sự kiên nhẫn và bình tĩnh tỉ mỉ. Có thể thấy được những phẩm chất này trong sự trang nhã trong tác phẩm của ông. Capa từng nói "có một hình ảnh tuyệt vời về kỹ thuật hoặc là xấu hơn"; Burrows bị ám ảnh với những hình ảnh hoàn hảo, chuẩn mực.
Phần 1: Larry Burrows – Đôi mắt thản nhiên chứa đựng tình người.
Photo by Roger Mattingly ảnh httpmultashkin-inspiration.blogspot.com
Sự hoàn hảo hoặc không hoàn hảo của ông được thể hiện vô cùng ấn tượng trong một bài luận ảnh đen trắng được xuất bản trong Life vào tháng 4 năm 1963. Burrows đang tác nghiệp chụp một phi đội trực thăng Marine, ông tập trung chụp James Farley, một xạ thủ 21 tuổi lần đầu đối mặt nhiệm vụ. Đó là một nhiệm vụ thường lệ, đội hình bay bất ngờ bốc cháy. Một trong những chiếc trực thăng rơi xuống và chiếc trực thăng của Farley hạ cánh gần đó, cố gắng tìm cách giải cứu đồng đội. Hai người đàn ông bị thương nặng nằm dài trên sàn máy bay trực thăng. Một trong số họ đã chết. Các bức ảnh có tất cả những hoảng loạn và kinh hoàng trong cái chết của Snowdon ở máy bay Catch-22. Nhưng nếu chỉ chụp có vậy thì không phải là Burrows, cái tuyệt đỉnh của một câu chuyện khép kín hoàn hảo là ông đã chụp Farley khi trở lại cơ sở, trong những thổn thức, đớn đau, sốc cảm của tuổi đôi mươi phải đối mặt khi chứng kiến cảnh đau thương.
By Larry Burrows ảnh googletienlang2014.blogspot.co
By Larry Burrows Ảnh googletienlang2014.blogspot.com
Đó là sự sâu sắc trong cách làm việc của một kỳ tài nhiếp ảnh: Tự do xây dựng một câu chuyện tuyệt vời và hoàn hảo xung quanh các bức ảnh gần xa, tiền hậu, trước sau thay vì chỉ chụp để minh họa cho một tin tức mới “sốt dẻo”. Burrows đã sáng tạo như một nghệ sĩ bằng óc tự do tuyệt hảo trong loạt ảnh màu về "Chiến dịch Prairie" (1966) mà đỉnh cao là hình ảnh của trung sĩ da đen bị thương tiếp cận người đồng đội da trắng của mình, cũng bị thương. Sự pha trộn của bùn và máu là hậu quả của chiến đấu. Nó giống như một hình ảnh bản năng của cuộc sống, đồng thời là một tuyên bố của sự thật (điều này thực sự đã xảy ra) rằng sự đau khổ giữa các chủng tộc, sự bất bình đẳng, sự gai góc của màu da là không đúng, giữa lúc này đây tất cả chỉ còn tồn tại một tình người bất khuất. Nó giống một bức ảnh tuyên ngôn tự do bác ái vậy.
By Larry Burrows Ảnh 36hn.wordpress.co
Điều đó cho thấy nhiếp ảnh gia họ rất trung lập, họ chỉ đấu tranh cho một ý niệm cao hơn cuộc chiến họ đấu tranh để kết thúc chiến tranh, họ phản chiến. Trước những năm 1969 ông vẫn giống một chú diều hâu đi tìm khoảnh khắc, chỉ đến năm 1969 ông mới đạt được "mức độ tan vỡ". Đó là tiêu đề của một bài luận hình ảnh tập trung vào tác động của cuộc chiến về người Việt Nam.
By Larry Burrows Ảnh laurencemillergallery.com
Quảng cáo
Burrows nói rằng, những khuôn mặt trên khắp Việt Nam "mệt mỏi" và "kinh ngạc" hơn ông từng biết. Trong bức chân dung nổi tiếng năm 1971 của Roger Mattingly, sự mệt mỏi được khắc vào khuôn mặt của chính Burrows. Ông trông giống hệt những sự mệt mỏi ông đã từng thấy: một dấu hiệu cho thấy khoảng cách giữa nhiếp ảnh gia và đối tượng của người chụp đang co lại như thế nào. Đôi khi người ta không nhận ra Henri Huet và Burrows cứ như hai người được hoán đổi cho nhau trong ảnh. Hai nhiếp ảnh gia đã chết cùng nhau trên một chuyến bay trực thăng gần biên giới Lào như một định mệnh.
By Larry Burrows ảnh laurencemillergallery.com
Đôi khi người ta nhầm ảnh của Burrows với ai đó, nhưng đó là một cuộc chiến điều đó không làm phai nhòa đi tài năng và phong cách nghệ sĩ siêu phàm trong ông. Nó giống như lời Susan Sontag đã nói năm 1970 “Sự khó khăn của báo chí ảnh là phân biệt được ảnh của nhiếp ảnh gia nào trừ khi ai đó độc quyền một chủ đề cụ thể và ở Việt Nam tất cả họ đều chụp chung một chủ đề”.
By Larry Burrows Ảnh timedotcom.files.wordpress.com
Burrows luôn được ca ngợi vì lòng nhân đạo và lòng từ bi của ông dù nhiều người chỉ trích nhiếp ảnh gia chụp ảnh cảnh đau khổ, thương tâm còn với một thái độ vui sướng và kích thích. Không, Burrows là một nhiếp ảnh gia tuyệt vời anh giống như một nghệ sĩ để phân biệt với những phóng viên chiến trường khác. Nó làm nên thương hiệu của ông để chúng ta những thế hệ sau này nhớ đến ông nhiều hơn.
Quảng cáo
By Larry Burrows ảnh laurencemillergallery.com
Có những cuộc tranh luận vô cùng nảy lửa: Đứng đó chụp người bị thương hay giúp đỡ họ? Burrows nhiều lần chụp ảnh những người lính bị thương được giúp đỡ bởi các đồng đội của họ, ngay cả khi tất cả cùng bị thương. Ông bị lôi cuốn vào đó với một lòng trắc ẩn vô hạn, ông đi tìm kiếm sự giúp đỡ, ông đi tìm kiếm tình người trong đau thương, nếu có thể ông sẽ giúp, ông chụp sự giúp đỡ trong tuyệt vọng, ông là người như thế, luôn tìm cái tình người trong vạn cảnh đau thương. Một người cũng đầm đìa máu me, sống dở chết dở, cố giúp một người đồng đội gặp cảnh tương tự, không màng tới mình, hỏi còn gì đẹp hơn.
By Larry Burrows Ảnh laurencemillergallery.com
Dưới ống kính của ông, tất cả đều được kính trọng, giống như một nhiệm vụ cần lưu giữ lại, cần được tôn vinh, trong con người chứa chan cảm xúc, chất chứa chất nghệ sĩ là tấm lòng giữ lấy chút tình nhân. Larrry Burrows là người như vậy đó.
Nguồn: www.theguardian.com