Các phi hành gia trên trạm ISS cho biết thị lực của họ ngày cảm giảm sút và họ lo ngại rằng sẽ không thể phục hồi thị lực khi trở về Trái Đất. NASA cũng đã bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân và kết quả được nhóm nghiên cứu do Noam Alperin - giáo sư khoa học bức xạ và kỹ thuật y sinh tại trường y khoa Leonard M. Miller thuộc đại học Miami, Florida cho biết tình trạng này xảy ra do sự thay đổi về thể thích dịch não tủy.
Từ 10 năm trước, các bác sĩ và nhà khoa học tại NASA đã phát hiện ra một hình thái suy giảm thị lực lặp đi lặp lại đối với các phi hành gia trên ISS. 2/3 trong số họ sống trên trạm dài ngày do yêu cầu sứ mạng và tất cả đều gặp phải tình trạng mờ mắt do vùng phía sau nhãn cầu bị phẳng đi và viêm đầu dây thần kinh thị giác. Tồi tệ hơn là nhiều nghiên cứu sau đó cho thấy những thay đổi về cấu trúc nhãn cầu không thể phục hồi hoàn toàn khi phi hành gia trở về Trái Đất.
Các nhà khoa học gọi triệu chứng này là "Suy giảm thị lực do áp lực trong sọ" (Visual Impairment Intracranial Pressure - VIIP) và qua nghiên cứu, họ cho rằng sự thay đổi về máu và dịch trong cơ thể của phi hành gia ở môi trường không trọng lực tiềm năng gây ra triệu chứng này. Trên Trái Đất, trọng lực kéo máu và các loại dịch lỏng khác hướng xuống nhưng trong không gian, môi trường không trọng lực thì các chất lỏng trong cơ thể có xu hướng dồn lên trên. Kết quả là các phi hành gia thường thở hổn hểnh, xoang bị tắc và họ hầu như mất luôn vị giác.
Tuy nhiên, nhóm nghiên cứu của Alperin đưa ra kết luận rằng vấn đề này thực ra rất cụ thể và nó liên quan đến dịch não tủy (CSF). Đây là một chất dịch trong suốt chảy xung quanh não và tủy sống, giúp cách ly 2 thành phần quan trọng này trước các va chạm và chấn động, đồng thời nạp dưỡng chất và loại bỏ chất thải. Theo Alperin, những gì xảy ra là môi trường không trọng lực làm ảnh hưởng đến cơ chế kiểm soát thể tích của CSF của cơ thể.
Trong môi trường trọng lực bình thường, hệ thống CSF có thể điều chỉnh những thay đổi về áp lực thủy tĩnh, gây ra bởi những chuyển động đơn giản như khi chúng ta đổi từ trạng thái nằm sang ngồi. Nhưng trong không gian, những thay đổi về áp lực liên quan đến tư thế cơ thể không đủ lớn để kích hoạt hệ thống CSF, do đó nó không thể đưa ra những điều chỉnh cần thiết.
Nhằm xác định những gì xảy ra trong hệ thống CSF, nhóm nghiên cứu của Alperin đã tiến hành chụp cộng hưởng từ phân giải cao (MRI) đôi mắt, ổ mắt và não của các phi hành gia trước và sau khi họ thực hiện 7 chuyến bay dài vào không gian. Kết quả chụp quét sau đó được so sánh bằng các thuật toán ảnh hóa định lượng tương tự như kết quả chụp quét các phi hành gia thực hiện các chuyên bay ngắn với các sứ mạng tàu con thoi.
Dựa trên kết quả chụp quét, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng những phi hành gia thường thực hiện các sứ mạng dài ngày có các biểu hiện như nhãn cầu ngày càng dẹt đi, dây thần kinh thị giác lồi lên do sự gia tăng thể tích của CSF xung quanh nhãn cầu và não thất. Tuy nhiên, họ không phát hiện ra các dấu hiệu thay đổi về thể tích của các mô não.
Alperin cho biết nghiên cứu về các nguyên nhân gây nên VIIP rất quan trong để tìm ra các giải pháp chống lại triệu chứng này. NASA hiện đang tìm cách mô phỏng các triệu chứng VIIP trên Trái Đất nhằm nghiên cứu chi tiết hơn và thử nghiệm các giải pháp. "Nếu các biến dạng cấu trúc của mắt không được phát hiện sớm, phi hành gia có thể phải chịu đựng những tổn thương không thể phục hồi. Nếu nhãn cầu trở nên phẳng hơn, họ có thể bị viễn thị."
Từ 10 năm trước, các bác sĩ và nhà khoa học tại NASA đã phát hiện ra một hình thái suy giảm thị lực lặp đi lặp lại đối với các phi hành gia trên ISS. 2/3 trong số họ sống trên trạm dài ngày do yêu cầu sứ mạng và tất cả đều gặp phải tình trạng mờ mắt do vùng phía sau nhãn cầu bị phẳng đi và viêm đầu dây thần kinh thị giác. Tồi tệ hơn là nhiều nghiên cứu sau đó cho thấy những thay đổi về cấu trúc nhãn cầu không thể phục hồi hoàn toàn khi phi hành gia trở về Trái Đất.
Các nhà khoa học gọi triệu chứng này là "Suy giảm thị lực do áp lực trong sọ" (Visual Impairment Intracranial Pressure - VIIP) và qua nghiên cứu, họ cho rằng sự thay đổi về máu và dịch trong cơ thể của phi hành gia ở môi trường không trọng lực tiềm năng gây ra triệu chứng này. Trên Trái Đất, trọng lực kéo máu và các loại dịch lỏng khác hướng xuống nhưng trong không gian, môi trường không trọng lực thì các chất lỏng trong cơ thể có xu hướng dồn lên trên. Kết quả là các phi hành gia thường thở hổn hểnh, xoang bị tắc và họ hầu như mất luôn vị giác.
Tuy nhiên, nhóm nghiên cứu của Alperin đưa ra kết luận rằng vấn đề này thực ra rất cụ thể và nó liên quan đến dịch não tủy (CSF). Đây là một chất dịch trong suốt chảy xung quanh não và tủy sống, giúp cách ly 2 thành phần quan trọng này trước các va chạm và chấn động, đồng thời nạp dưỡng chất và loại bỏ chất thải. Theo Alperin, những gì xảy ra là môi trường không trọng lực làm ảnh hưởng đến cơ chế kiểm soát thể tích của CSF của cơ thể.
Trong môi trường trọng lực bình thường, hệ thống CSF có thể điều chỉnh những thay đổi về áp lực thủy tĩnh, gây ra bởi những chuyển động đơn giản như khi chúng ta đổi từ trạng thái nằm sang ngồi. Nhưng trong không gian, những thay đổi về áp lực liên quan đến tư thế cơ thể không đủ lớn để kích hoạt hệ thống CSF, do đó nó không thể đưa ra những điều chỉnh cần thiết.
Nhằm xác định những gì xảy ra trong hệ thống CSF, nhóm nghiên cứu của Alperin đã tiến hành chụp cộng hưởng từ phân giải cao (MRI) đôi mắt, ổ mắt và não của các phi hành gia trước và sau khi họ thực hiện 7 chuyến bay dài vào không gian. Kết quả chụp quét sau đó được so sánh bằng các thuật toán ảnh hóa định lượng tương tự như kết quả chụp quét các phi hành gia thực hiện các chuyên bay ngắn với các sứ mạng tàu con thoi.
Dựa trên kết quả chụp quét, các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng những phi hành gia thường thực hiện các sứ mạng dài ngày có các biểu hiện như nhãn cầu ngày càng dẹt đi, dây thần kinh thị giác lồi lên do sự gia tăng thể tích của CSF xung quanh nhãn cầu và não thất. Tuy nhiên, họ không phát hiện ra các dấu hiệu thay đổi về thể tích của các mô não.
Alperin cho biết nghiên cứu về các nguyên nhân gây nên VIIP rất quan trong để tìm ra các giải pháp chống lại triệu chứng này. NASA hiện đang tìm cách mô phỏng các triệu chứng VIIP trên Trái Đất nhằm nghiên cứu chi tiết hơn và thử nghiệm các giải pháp. "Nếu các biến dạng cấu trúc của mắt không được phát hiện sớm, phi hành gia có thể phải chịu đựng những tổn thương không thể phục hồi. Nếu nhãn cầu trở nên phẳng hơn, họ có thể bị viễn thị."
Theo: New Atlas