Đời người thật ngắn ngủi, hãy sống sao cho trọn vẹn mỗi ngày.
Một ngày nào đó ta chợt hiểu ra một điều, ai rồi cũng sẽ phải chết, người thân của ta cũng vậy, tất cả mọi người sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi. Cuộc đời thật ngắn ngủi, cho nên hãy sống nghiêm túc và trân quý mỗi ngày, theo đuổi những điều tích cực và ý nghĩa để làm thay vì luôn bám víu vào những thứ vô nghĩa, làm lãng phí cả cuộc đời.
Trên thực tế, tuổi thọ trung bình của con người chỉ có khoảng 900 tháng, hơn 30.000 ngày, nghe có vẻ rất nhiều, nhưng thời gian mỗi ngày sẽ ít dần lại, giống như pin điện thoại, đang giảm từng phần trăm một, nhưng chúng ta lại không được phép sạc pin. Một ngày qua đi là cuộc sống sẽ rút ngắn lại một chút, điều đáng sợ là bản thân sẽ không biết khi nào là kết thúc. Có thể là 10 năm, 20 năm, cũng có thể là 50 năm sau, không ai có thể biết được là khi nào, nhưng kết quả này nhất định là đã được định trước.
Một ngày nào đó ta sẽ phải ra đi, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Thế giới sẽ xóa sạch mọi dấu vết tồn tại trong quá khứ, sẽ không còn ai nhớ tới nữa, kiếp sau cũng không còn nhớ đến kiếp này, nghĩ đến đây lòng ta có nên buông bỏ không? Còn gì để áp lực gì hay vương vấn nữa không? Là vẻ đẹp trên khuôn mặt hay những mối quan hệ? Tất cả đều không còn trọng yếu nữa.
Ta tới thế gian cũng giống như đi một chuyến du ngoạn, thăm thú cảnh sắc nơi trần gian đầy phức tạp, như một lữ khách ghé đến quán trọ trần gian, đi ngang qua tham quan khắp nơi, thưởng ngoạn phong cảnh, ngắm hoa, thưởng cỏ, cảm thụ ánh nắng, tận hưởng mưa và sương. Nhưng sớm muộn rồi cũng phải rời đi, vậy tại sao lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?
Một ngày nào đó ta chợt hiểu ra một điều, ai rồi cũng sẽ phải chết, người thân của ta cũng vậy, tất cả mọi người sớm muộn rồi cũng sẽ ra đi. Cuộc đời thật ngắn ngủi, cho nên hãy sống nghiêm túc và trân quý mỗi ngày, theo đuổi những điều tích cực và ý nghĩa để làm thay vì luôn bám víu vào những thứ vô nghĩa, làm lãng phí cả cuộc đời.
Trên thực tế, tuổi thọ trung bình của con người chỉ có khoảng 900 tháng, hơn 30.000 ngày, nghe có vẻ rất nhiều, nhưng thời gian mỗi ngày sẽ ít dần lại, giống như pin điện thoại, đang giảm từng phần trăm một, nhưng chúng ta lại không được phép sạc pin. Một ngày qua đi là cuộc sống sẽ rút ngắn lại một chút, điều đáng sợ là bản thân sẽ không biết khi nào là kết thúc. Có thể là 10 năm, 20 năm, cũng có thể là 50 năm sau, không ai có thể biết được là khi nào, nhưng kết quả này nhất định là đã được định trước.
Một ngày nào đó ta sẽ phải ra đi, biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Thế giới sẽ xóa sạch mọi dấu vết tồn tại trong quá khứ, sẽ không còn ai nhớ tới nữa, kiếp sau cũng không còn nhớ đến kiếp này, nghĩ đến đây lòng ta có nên buông bỏ không? Còn gì để áp lực gì hay vương vấn nữa không? Là vẻ đẹp trên khuôn mặt hay những mối quan hệ? Tất cả đều không còn trọng yếu nữa.
Ta tới thế gian cũng giống như đi một chuyến du ngoạn, thăm thú cảnh sắc nơi trần gian đầy phức tạp, như một lữ khách ghé đến quán trọ trần gian, đi ngang qua tham quan khắp nơi, thưởng ngoạn phong cảnh, ngắm hoa, thưởng cỏ, cảm thụ ánh nắng, tận hưởng mưa và sương. Nhưng sớm muộn rồi cũng phải rời đi, vậy tại sao lại khiến bản thân mệt mỏi như vậy?
Đời người có 2 thứ mà người ta coi là quan trọng nhất chính là tình và tiền, đều là những là thứ mà người ta khó có thể buông bỏ.
Vì tiền, mà lao tâm khổ tứ, thức khuya dậy sớm, hàng ngày liều mình làm việc và hy sinh.
Vì tình, người ta có thể sẵn sàng moi tim móc phổi, chết đi sống lại vì lưu luyến, ngập ngụa trong nhân gian hữu tình. Nhưng cuối cùng tình cũng vậy, tiền cũng vậy, đều không thể mang theo được. Quay đầu nhìn lại, bản thân cũng chỉ là đang loay hoay khốn đốn vô ích.
Mỗi ngày ta thức khuya dậy sớm để làm việc kiếm tiền, mà chi tiêu cho ba bữa ăn một ngày tính cái là ra ngay, trên thực tế, cũng không cần nhiều tiền như vậy cho việc hưởng thụ của bản thân. Có khi phải chi trả tiền đi bệnh viện chữa bệnh hoặc để lại cho con cháu phung phí cạn sạch, vất vả kiếm được tiền cũng đưa nó cho người khác, cuối cùng tiền cũng hết.
Còn những người không phải vì danh lợi, không phải vì điều gì của bản thân mà vô tư quan tâm đến ta, thì cũng là hết duyên hết nợ thì đi mất, bạn bè đến lúc chia lìa thì cũng phải chia lìa. Duyên ở cuối đường cũng đã hưởng quả ngọt, duyên đi rồi bản thân cũng không thể bấu víu lại được gì. Đời người là những cuộc chia ly triền miên, những gì mất đi thì đều là do nó không phải của mình. Lại có những mối quan hệ tưởng chừng như tốt đẹp nhưng chỉ vì hai chữ lợi ích cũng trở thành vong ân phụ nghĩa.
Khi gặp khó khăn, ta suy ngẫm lại một chút, đời người chẳng phải là một phép trừ sao, ta sống thêm một ngày, ta sẽ thấy ít đi một ngày. Vậy còn điều gì phải lo lắng phiền não, cớ gì cứ phải so đo tính toán mãi không thôi, lùi một bước biển rộng trời cao.
Đem thời gian làm những điều tích cực, vui vẻ đối với mọi người, sống rực rỡ như ánh mặt trời, như thế chẳng phải chuyện tốt sao? Cần gì phải tự làm khó chính mình, bản thân vốn dĩ nên tới đây để đón nhận và làm những điều tốt đẹp chứ không phải sống khổ sở mệt mỏi như thế.
Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra vươn vai duỗi người một cái, thật là quá may mắn, lại được sống thêm một ngày. Ngày hôm qua đã trở thành quá khứ, còn ngày mai thì không biết sẽ như thế nào, chỉ biết hôm nay chính là hiện tại mà bản thân đang có, cũng chỉ có hôm nay mới thật sự thuộc về mình. Ngày hôm nay hãy nghiêm túc sống thật trọn vẹn. Thậm chí đối với mỗi thời khắc được thở cũng cần nghiêm túc trân quý, bởi vì ta sẽ không biết một giây kế tiếp sẽ là tình huống gì.