Mình đi SAPA lần 1 năm 2003, lần thứ 2 năm 2009, so với lần đầu đi thì lần thứ 2 đã đông đúc hơn và càng ngày càng đông hơn.... và dăm năm trở lại đây khi có đường cao tốc thì không tính nữa, nát bét rồi. Biết là phát triển thì phải đánh đổi, nhưng không có chiến lược, ko quy hoạch, cấp phép xây dựng tùm lum bê tông hóa quá nhanh, đô thị hóa quá nhanh 1 cái thị trấn nhỏ bé, xinh đẹp như Sapa thì mình thấy quá tiếc.
Tóm lại Sapa trước những năm 2010 nó là cái thứ mà khiến ng ta mê hoặc, nó yên tĩnh và lãng mạn vô cùng. Đi rồi và luôn muốn quay lại, trải nghiệm thêm những góc nhìn, những cảm nhận mà lần trước mình còn thiếu. Nhớ những buổi sáng ngồi cafe ngắm cảnh thị trấn, trải mắt xuống phía dưới thung lũng, những rạng núi xa xa rồi sương mờ ùa tràn về bao bọc lấy toàn bộ khung cảnh nhanh như một cái chớp mắt, ào về nhanh rồi sương lại rời đi... rồi mọi khung cảnh, những triền núi xinh đẹp lại hiện dần dần lại trong màn sương, mọi thứ để lại những ấn tượng, vấn vương, mang lại cái cảm giác thư thái hoàn toàn trong tâm hồn.
Nhớ cái cảm giác buổi tối mùa đồng lạnh xuýt xoa, bên nhau đi dạo trong màn sương, thi thoảng gặp 1 cặp đôi hoặc 1 nhóm bạn chợt xuất hiện trong màn sương rồi lướt qua nhau, chím trong sương, vắng vẻ, tĩnh mịch, rồi lại chìm vào sương mờ phía sau, 1 cảm giác lãng mạn, ấm áp và gắn kết vô cùng Rồi tối cuối tuần đi dạo thị trấn, xà vào dăm quán nướng bên đường quanh khu vực Nhà thờ Đá ăn ngô (bắp) nướng, hạt dẻ nướng, trứng... ngồi bên nhau trong cái lạnh như cắt của miền núi, ngồi quanh bếp than nướng trong màn sương để sưởi ấm, hơ tay rồi xoa tay cho đỡ lạnh, hoặc cái nắm tay ấm áp của người ấy, hôm nào ko có sương thì view thị trấn nó đơn sơ, mộc mạc, mờ tối, chỉ có vài ánh đèn đường cao áp leo lắt, hoặc những ánh đèn từ các nhà nghỉ nó lấp lánh, le lói... mọi thứ ở Sapa lúc đó nó vừa thiếu thiếu, nhưng mang đến trải nghiệm rất vừa đủ về tinh thần cho mọi người.
Thời ấy vắng người nên mọi người, hàng quán mọi người đều quý khách, từ các nhóm bạn Việt Nam hay các nhóm bạn nước ngoài, nhìn nhau, lướt qua với ánh mắt thân thiện, ấm áp
Những cảm giác đó như nhớ lại vẫn còn thấy nao nao và da diết trong lòng. Và những lần sau này khi mình quay lại thì cái ấn tượng về sự mộc mạc, giản dị và lãng mạn đã dần biến mất. Sapa thành đã thành cái phố ẩm thực, phố khách sạn, ồn ào, xô bồ, chen chúc, chộp giật... Mà giờ cảnh quan chỉ là nhà, nhà, và nhà, nhà hàng, khách sạn kín mít, không còn view nữa rồi. những chợ cũ của bà con dân tộc cũng đã biến mất cả rồi.
Đối với mình giờ nó là nơi đi 1 lần và ko muốn quay lại nữa. Giờ cũng có tuổi với có trẻ con thì đi Sapa thì ở mấy khu núi quanh Sapa chứ ko ở mạn thị trấn Sapa nữa.
*Mình thế hệ 8x nên cũng già rồi cảm nhận nó cũng mang tính chủ quan và tuổi tác, những bạn thế hệ từ 9x đổ lên chắc có thể thích phồn hoa náo nhiệt hơn nên có thể thích những thứ chen chúc đông đúc ngày nay hơn. Nhưng chắc ràng nếu có cơ hội trải nhiệm Sapa những năm đầu 2000 chắc các bạn cũng sẽ có ấn tượng riêng khó phai như mình.