Sĩ diện ở một mức độ nhất định, nếu như xuất phát từ danh dự của bản thân, cũng không có gì là sai, ai chẳng muốn được người khác xem trọng. Nhưng, nếu đến mức "ra vẻ hảo hán", sĩ diện sẽ trở thành một loại gánh nặng, đó là "chết sĩ diện, sống khổ thân" rồi.
Ngày xưa có một truyện vui cười: Có một gã học trò trong nhà rất nghèo, nhưng lại rất sĩ diện, anh ta luôn sợ mất thể diện mà đành phải làm ra vẻ hào phóng, chưa bao giờ nói trong nhà thiếu tiền. Có tên trộm cho là y thật sự giàu có, một tối nọ đến nhà ăn trộm lại phát hiện ra trong nhà ngoài bốn bức tường, chẳng có thứ gì đáng giá, bèn chửi rủa: "Xúi quẩy, hóa ra chỉ là tên nghèo kiết xác!"
Người học trò này nghe thấy, vội vàng mò ở đầu giường ra mấy quan tiền, đuổi theo ăn trộm nói: "Là ngươi tới không đúng lúc, cầm lấy tiền này đi đi. Nhưng mà ngươi ra ngoài cũng nên để lại cho ta chút thể diện, tuyệt đối đừng nói là nhà của ta nghèo rớt mồng tơi đấy!"
Thật ra, sĩ diện ở một mức độ nhất định, nếu như xuất phát từ danh dự của bản thân, cũng không có gì là sai. Cái gọi là "người cần thể diện, cây cần vỏ", ai chẳng muốn được người khác xem trọng, thậm chí thường xuyên được ngưỡng mộ? Nhưng, nếu đến mức "ra vẻ hảo hán", sĩ diện sẽ trở thành một loại gánh nặng, đó là "chết sĩ diện, sống khổ thân" rồi.
Ngày xưa có một truyện vui cười: Có một gã học trò trong nhà rất nghèo, nhưng lại rất sĩ diện, anh ta luôn sợ mất thể diện mà đành phải làm ra vẻ hào phóng, chưa bao giờ nói trong nhà thiếu tiền. Có tên trộm cho là y thật sự giàu có, một tối nọ đến nhà ăn trộm lại phát hiện ra trong nhà ngoài bốn bức tường, chẳng có thứ gì đáng giá, bèn chửi rủa: "Xúi quẩy, hóa ra chỉ là tên nghèo kiết xác!"
Người học trò này nghe thấy, vội vàng mò ở đầu giường ra mấy quan tiền, đuổi theo ăn trộm nói: "Là ngươi tới không đúng lúc, cầm lấy tiền này đi đi. Nhưng mà ngươi ra ngoài cũng nên để lại cho ta chút thể diện, tuyệt đối đừng nói là nhà của ta nghèo rớt mồng tơi đấy!"
- Sĩ diện là đặc điểm của người Trung Quốc
Thật ra, sĩ diện ở một mức độ nhất định, nếu như xuất phát từ danh dự của bản thân, cũng không có gì là sai. Cái gọi là "người cần thể diện, cây cần vỏ", ai chẳng muốn được người khác xem trọng, thậm chí thường xuyên được ngưỡng mộ? Nhưng, nếu đến mức "ra vẻ hảo hán", sĩ diện sẽ trở thành một loại gánh nặng, đó là "chết sĩ diện, sống khổ thân" rồi.
- Người ở cảnh giới càng cao càng không cần quan tâm đến sĩ diện
Cổ xưai có một câu chuyện khác: Hai người nọ đi cùng nhau. Người thứ nhất nhìn thấy phía trước có một cỗ kiệu đẹp đẽ quý giá đi tới, liền nói với người thứ hai: "Chủ nhân của cỗ kiệu này là bạn thân của tôi, y mà nhìn thấy tôi thì nhất định sẽ hạ kiệu thi lễ, nhưng tôi không thích thấy người sang bắt quàng làm họ, nên phải tránh đi". Nói xong liền đến trốn ở cổng của một căn biệt phủ gần đó, không ngờ căn nhà đó lại là của chủ nhân trong cỗ kiệu.
Vị chủ nhân kia hạ kiệu, thấy có người trốn ở cổng nhà mình, rất tức giận quát: “Ngươi ở cổng nhà ta lén lén lút lút làm gì đấy?” Sau đó hạ lệnh người hầu đánh đuổi ông ta đi.
Người kia nhìn thấy ông bạn mặt mũi sưng bầm hỏi: “Nếu huynh là bạn thân của ông ta, tại sao lại bị đánh đuổi thế này?” Ông ta trả lời: “Y trước giờ vẫn thế, hay trêu chọc tôi quen rồi”. Tìm mọi cách giữ lấy sĩ diện, cuối cùng thường ngược lại bị làm cho mất mặt.
Nhân sinh ở đời, người thông minh coi trọng bên trong, đề cao bản thân từ trong tâm, làm cho bản thân ngày càng mạnh mẽ; mà người ngu dốt thì coi trọng mặt mũi, theo đuổi bề ngoài, thường khổ không thể tả. Mặt mũi, có thể là một gánh nặng trong lòng, càng để ý thì càng nặng nề, càng bị nó quản chế.
Điển tích ‘Chịu nhục chui háng’ của Hàn Tín – danh tướng giúp Lưu Bang lập nên nhà Hán, đã trở thành một giai thoại về tâm đại nhẫn. (Ảnh: sina)
- Thể diện cũng không thực sự quan trọng, đừng nên quá bận tâm vì nó
Cái mà chúng ta gọi là "thể diện", đối với những người trẻ tuổi với hai bàn tay trắng khát khao thành công, tự tôn quá mức thật ra lại là chướng ngại vật trong đời.
Quảng cáo
Thực tế đối với một vài người yếu ớt nhạy cảm, tự tôn lại trở thành một thứ vũ khí. Tự tôn lớn hơn tình yêu, thậm chí lớn hơn Trời, sự tự tôn mẫn cảm và hiếu thắng thật ra bắt nguồn từ lòng tự ti.
Nữ tác giả người Pháp Yourcenar đã từng nói: "Thứ dơ bẩn nhất trên đời, không gì hơn được bằng sự tự tôn". Bởi vì có sự tự tôn, một người yếu ớt, tự ti, nhạy cảm và vô dụng có được cái cớ và vỏ bọc tốt nhất.
Tự tôn và sĩ diện quá cường điệu thật ra cho thấy chưa từng trải sự đời ở một người. Bởi vì người mà có cảnh giới càng cao, sẽ càng không quan tâm nhiều đến mặt mũi. Mọi người khi tôn trọng một người, là do họ nhìn vào bản lĩnh thực sự của người đó. Bởi vì càng có bản lĩnh, địa vị mới có thể nâng cao, cách nhìn nhận cũng không thể giống nhau.
- Thích sĩ diện và trịnh trọng là hai chuyện khác nhau
Nhưng nếu tỏ ra quá sĩ diện và làm ra vẻ thì chỉ là ham mê hư vinh, khoác lác về bản thân, tìm kiếm sự chú ý, khiến cho chính bản thân mình luôn mệt mỏi, có khi lại còn gây ra liên lụy đến người khác. Loại sĩ diện này rất tai hại, sẽ làm cho con người ta đánh mất đi tâm trí, dể lầm đường lạc lối.
Người thực sự có năng lực, sẽ không mưu cầu danh lợi, khua chiêng múa trống phô trương thanh thế. Bởi vì khi đã có bản lĩnh bên trong, họ sẽ không cần dựa vào thể diện để khiến cho người khác biết xem trọng mình.
Quảng cáo
Còn nếu vẫn chưa đạt tới điều kiện và mức độ nhất định, không nên ra vẻ là trang hảo hán, nhất định sẽ rất mệt mỏi khổ sở, lại không thể trau dồi năng lực của bản thân, lảng phí tất cả thời gian và công sức vào cái gọi là thể diện, hay còn gọi là "bệnh sĩ".
Không có bản lĩnh, sẽ không chỉ bị mất mặt khi phải lên tiếng cầu xin với người khác, còn có thể bỏ lỡ mất người khiến cho bạn thấy cảm động, thậm chí bỏ lỡ mất phong cảnh của nhân sinh quan nữa.