Hãy tưởng tượng bạn đang dọn dẹp ngôi nhà bố mẹ bạn đã ở trong 50 năm. Và bạn đang ngồi xem lại những đồ vật mà cha mẹ sở hữu: đồ vật trong cuộc hôn nhân, những năm tháng thơ ấu của bạn, khi mẹ bạn qua đời, những thứ mà đáng lẽ bạn nên vứt đi nhưng thực tế vẫn ở lại. Có những hình mẫu, ám ảnh nào mà bạn khám phá ra? Và bạn sẽ chụp nó như thế nào?
Đó là tình huống khó xử mà nhiếp ảnh gia Ton Grote người Hà Lan gặp phải khi cha anh quyết định dọn sạch ngôi nhà của gia đình. Điều đặt ra trước mắt anh, theo lời dẫn trong sách, là ‘một ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm và ước mơ… ấm trà, máy ảnh cũ, dây điện, kính mắt và một quả bóng đá cũ. Những thứ quý giá mà họ đã lớn lên cùng và những đồ vật mà cha mẹ anh đã sử dụng.’
Kết quả là Grote có cuốn sách ảnh Eindhovenseweg 56 (có nghĩa là thu thập bằng chứng, gợi nghĩa về khảo cổ, pháp y với dấu hiệu của tội pham), ‘một nơi chứa đựng những sự kiện có thật và hư cấu’, nơi các hình ảnh được thu thập, tập hợp, phân loại và sắp xếp theo trình tự một cách có hệ thống. Trong sách, các đồ vật đa dạng được dàn trang ở nhiều dạng lưới (grid) khác nhau. Mọi thứ đều có quy định, tất cả nằm gọn trong lưới. Mỗi hình ảnh riêng lẻ đi kèm một số với phông chữ máy sáng màu ở góc trên cùng bên trái của khung để bổ sung ý tưởng về tài liệu và kho lưu trữ đó.
Số 1 là đồng hồ. Chúng ta bắt đầu với thời gian. Những chiếc đồng hồ báo thức cũ, đồng hồ của ông nội, đồng hồ trưng bày, đồng hồ radio và đồng hồ đeo tay cho chúng ta một dáng vẻ, giống như trải qua các tầng thời gian của quyền sở hữu.
Đó là tình huống khó xử mà nhiếp ảnh gia Ton Grote người Hà Lan gặp phải khi cha anh quyết định dọn sạch ngôi nhà của gia đình. Điều đặt ra trước mắt anh, theo lời dẫn trong sách, là ‘một ngôi nhà đầy ắp kỷ niệm và ước mơ… ấm trà, máy ảnh cũ, dây điện, kính mắt và một quả bóng đá cũ. Những thứ quý giá mà họ đã lớn lên cùng và những đồ vật mà cha mẹ anh đã sử dụng.’


Kết quả là Grote có cuốn sách ảnh Eindhovenseweg 56 (có nghĩa là thu thập bằng chứng, gợi nghĩa về khảo cổ, pháp y với dấu hiệu của tội pham), ‘một nơi chứa đựng những sự kiện có thật và hư cấu’, nơi các hình ảnh được thu thập, tập hợp, phân loại và sắp xếp theo trình tự một cách có hệ thống. Trong sách, các đồ vật đa dạng được dàn trang ở nhiều dạng lưới (grid) khác nhau. Mọi thứ đều có quy định, tất cả nằm gọn trong lưới. Mỗi hình ảnh riêng lẻ đi kèm một số với phông chữ máy sáng màu ở góc trên cùng bên trái của khung để bổ sung ý tưởng về tài liệu và kho lưu trữ đó.
Số 1 là đồng hồ. Chúng ta bắt đầu với thời gian. Những chiếc đồng hồ báo thức cũ, đồng hồ của ông nội, đồng hồ trưng bày, đồng hồ radio và đồng hồ đeo tay cho chúng ta một dáng vẻ, giống như trải qua các tầng thời gian của quyền sở hữu.


Lướt qua các trang và tới phần tư liệu về đồ điện tử, cây cọ vệ sinh, giày trượt patin, mỗi phần là một tài liệu lịch sử nhỏ về thời đại tiêu dùng ngày càng leo thang. Những đôi giày trượt patin làm từ những khung bánh xe bằng đất sét kỳ lạ mà trẻ em đầu thập kỉ 70 thường đi cho tới những đôi giày phức tạp hơn của những năm 80 và hơn thế nữa.
Có cả điện thoại, album ảnh, sách hướng dẫn sử dụng và các bản in đóng khung để trang trí tường nhà. Tuổi tác, bệnh tật, chế độ ăn uống và không gian trong nhà đều được ghi lại. Nó giống như một tác phẩm điêu khắc của Rachel Whiteread, nơi các nội dung dẫn bạn xem ngôi nhà thực tế có thể trông như thế nào.
Khi xem cuốn sách ảnh, đó là một hành trình cảm giác về tình yêu, nỗi buồn, sự tẻ nhạt và cả sự đau buồn. Một kho lưu trữ phong phú bao gồm hơn 5.000 bức ảnh, nhiếp ảnh gia quan sát và nhận ra chính mình, nơi ký ức của anh cùng những đồ vật đã mất được trao tặng một cuộc đời mới.
Theo Eriskay Connection, PHMuseum