(Minh họa)
Người nghèo còn mắc một cái bệnh khác, là bệnh "sân si, sĩ diện". Cho nên, không những họ thích chưng diện, mà còn muốn mua sắm đồ hiệu thật mắc tiền nữa. Nhưng với người giàu thì lại khác!
Gần đây, có người hỏi chúng tôi một vấn đề thú vị như này, tại sao người nghèo lại để ý đến cách ăn mặc, còn người giàu thì thường ăn mặc khá tùy tiện?
Ví dụ, một vài nhân viên làm việc văn phòng bình thường thì ăn mặc rất trẻ trung, rất tươi mới, cũng coi như là biết chỉnh trang cho bản thân. Nhưng người giàu lại khá tùy tiện, đơn giản, giống như Jack Ma thường ít khi mặc đồ Tây chu đáo và thường mang giày vải khi xuất hiện trước mặt công chúng.
Thực ra, người giàu họ ăn mặc tùy tiện vậy là vì có 2 nguyên nhân sau:
- Một là, thời gian quá quý báu, không rảnh để chăm chút cho mình.
- Hai là, người giàu cảm thấy mình là người thành công rồi, ăn mặc một cách bình thường thì người khác cũng nhận ra thôi, không cần se sua, bóng bẩy thêm ngoại hình của mình nữa.
Thế nhưng, người nghèo lại rất coi trọng đến việc ăn mặc, tất nhiên nếu là người thật nghèo khổ thì sẽ bận tâm chuyện ăn uống no, hơn là chú ý đến vấn đề ngoại hình. Chỉ là những người có thu nhập không cao, hay người không quá giàu có thì lại rất hay để ý đến vẻ bề ngoài của mình. Có 3 nguyên nhân như sau:
- Thứ nhất, do nhu cầu xuất phát từ công việc, lúc đi làm thì ăn mặc theo kiểu nhân viên công sở, muốn người sếp chú ý nên cần có ngoại hình bên ngoài chải chuốt một chút. Nhưng cũng có vài người còn phải tiếp khách hàng, họ cần lấy được các đơn hàng và sự xác nhận của khách hàng, nên họ phải chưng diện cho mình, để tạo ấn tượng tốt. Nhưng với người giàu thì lại khác, vì họ không cần phải thể hiện bản thân thật sự nữa, căn bản không cần phải che giấu gì cả.
- Thứ hai, người nghèo thường để ý đến chuyện ăn mặc, thường không muốn lấy tiền tiết kiệm được để tân trang cho mình. Chủ yếu là đi tham gia các hoạt động như tụ họp đồng nghiệp, họp lớp… Để tham gia những thứ đó thì cần phải ăn mặc đúng hàng hiệu và dùng túi LV, như thế sẽ tạo ra ấn tượng với người khác là mình có tiền, có khí chất, sẽ luôn được mọi người chú ý, có thể mở rộng mối giao tiếp, góp sức cho sự thành công trong sự nghiệp của mình.
- Thứ ba, người nghèo còn mắc một cái bệnh, là bệnh sân si. Cho nên, không những họ thích được chưng diện se sua, mà còn dám mua sắm đồ mắc tiền nữa. Sau đó, mỗi bộ quần áo sẽ được tận dụng trong những tình huống khác nhau, như vậy là có thể ganh đua, bon chen với nhau rồi. Vì không có ai muốn bị lép vế cả.
Người giàu lại cảm thấy việc mua sắm hàng hiệu thật dễ dàng, tùy theo nét đặc trưng của mỗi người mới là tốt, không cần phải dòm ngó sân si về chuyện ăn mặc của nhau, vì đó thật là quá vô vị.
Đối với người nghèo mà nói, phải tranh thủ nhận được sự tán đồng của khách hàng và cấp trên, để tiện cho việc xin tăng lương hay thăng chức, nên là họ nhất định phải làm sao ăn mặc cho đẹp mắt, có thể họ nghĩ rằng, sẽ không ai thích người nào lại ăn mặc lôi thôi, lượm thượm cả khi ra giao tiếp xã hội.
Với lại, người nghèo thường luôn thích thể hiện mình có tiền, được như vậy mới có mặt mũi, lộ rõ bản thân có tiền. Mấu chốt chính là, người nghèo hay thích chuyện hơn thua, nếu ngoại hình bị thua thiệt nào đó, chắc chắn họ sẽ cần trùng tu để giữ hình tượng của mình.
Những người giàu lại không hành xử như vậy, họ muốn kiếm thật nhiều tiền, có lúc còn chẳng để ý nhiều đến hình tượng của mình nữa.