đến bây giờ dù đã có những phương tiện hiện đại hơn nhưng mình vẫn còn dùng băng cassetle này. Nghe radio thấy cái gì hay là nhấn nút ghi âmrồi tới hồi mở ra nghe lại...
😃
Băng cat xét hồi trước phổ biến loại 90 phút, nên khi ghi lại từ đĩa CD nghe đến bài thứ 9 hay thứ 10 thì tịt nên mình rất cay cú khoản này. Mỗi mặt thường là thu lại một đĩa CD, do đó mới sinh ra trò chọn bài, cứ phải dặn bọn ghi băng là bỏ bài này bài kia, thỉnh thoảng nó quên nữa chứ!
Nghe băng nhiều đến nỗi có những bài hát đang kết thúc dần thì mình hình dung ngay ra nhạc đầu bài sau thế nào. Bây giờ nghe mp3 cứ đến đoạn cuối bài thì mình lại thấy hụt hẫng, hehe!
Mình rất quý những chiếc băng cassette. Những kỉ niệm bắt đầu năm 1993. Mỗi lần đi thu 1 cuốn băng chọn lọc. Giá cũng 120k 1 băng. Vàng thì mới 450k/ 1chỉ. Mình thích nhất băng của maxell. Rất bền.
Mình nhớ năm 99 mua được 1 em mini cassette sau khi nhịn ăn sáng, sv là phải thế biết làm sao. Mua 25K một em Sony earphone mà cứ thèm con 35k.
Lúc đó 10k là mua được cái tai ngje nhạc.
Thức đêm để nghe mãi, khi thằng bạn cùng phòng nhét vào tai nó để nghe thì nó nói to đùng : nghe cứ như loa thùng ấy nhỉ!
(Đây chắc chắn là cảm giác của người nghe tai nghe lần đầu, thường nghĩ nó kêu to và họ nói rất to.
Hồi đó nghe hai bài ....anh đem trao cho em nụ hồng. ..... và bài trong Bao Thanh Thiên nghe phê vật vã.
Analog vẫn cứ là chất! No sampling, no encoded, no dac, ...
Lần đầu tiên mình thấy là khoảng năm 1986, dùng nhiều nhất trong nửa đầu những năm 90s, sau đó là đĩa CD. Bây giờ ở nhà cũ vẫn còn nguyên bộ sưu tập khá nhiều, chủ yếu là thu từ chương trình ca nhạc quốc tế trên sóng FM của Biên tập viên Thanh Tùng. Bác này mình nhớ nhất là nói tiếng Anh như củ chuối và dịch tên bài hát toàn sai (kiểu như bài "When the smoke is going down" của Scorpions thì dịch thành "Khi lệnh cấm hút thuốc được huỷ bỏ").