Làm việc tại những giàn khoan dầu ở Bắc cực hay những nơi tương tự như vậy không đơn giản là chỉ cần mặc áo ấm và đeo khăn choàng. Môi trường khắc nghiệt và đầy nguy hiểm yêu cầu sự cẩn trọng ở mọi thời điểm để có thể sống sót. Để làm giảm bớt những khó khăn đó, tổ chức nghiên cứu của vùng Scandinavian SINTEF đang phát triển một loại áo khoác có gắn các cảm biến giúp kiểm soát nhiệt độ và hoạt động, nó sẽ theo dõi người mặc và quyết định khi nào thì họ nên dừng làm việc và trở về nơi trú ẩn.
Khi làm việc ở những nơi lạnh giá như Bắc cực sẽ có nhiều mối nguy như cái lạnh buốt sẽ khiến những đầu ngón tay bị tê cứng và đau nhức, không khí lạnh và khô có thể khiến phổi bị tổn thương, còn ánh sáng gắt khi chiếu xuống lớp băng tuyết sẽ trở nên chói loá và có thể làm mù mắt. Cho dù có thể vượt qua tất cả những mối nguy đó, thì khi làm việc ở điều kiện như vậy cũng sẽ khiến công việc trở nên chậm chạp và rất nặng nhọc. Con người sẽ rất nhanh mệt vì mất nhiều năng lượng cho việc giữ ấm cơ thể, những công việc đơn giản trong môi trường bình thường cũng sẽ trở nên rất khó khăn khi thực hiện trong điều kiện lạnh buốt như ở Bắc cực. Sự mệt mỏi cũng nguy hiểm tương đương với cái lạnh giá, vì thế sẽ rất quan trọng cho các công nhân biết khi nào thì họ nên ngừng làm việc.
Vấn đề đặt ra là sự cân bằng giữa nhiệt độ ngoài trời, thân nhiệt của công nhân và loại công việc họ đang làm. Thông thường thì việc này đòi hỏi những người giám sát có nhiều kinh nghiệm và có khả năng đánh giá tình hình, đặc biệt là nhiệt độ không khí và sức gió để quyết định là có nên tiếp tục công việc hay không. Đó cũng chính là những gì mà SINTEF đang nghiên cứu.
SINTEF đang triển khai dự án ColdWear với mục đích tạo ra loại trang phục, đặc biệt là áo khoác, với các cảm biến có thể đo nhiệt độ bên ngoài, thân nhiệt và theo dõi hoạt động của người mặc, để từ đó đưa ra các thông báo cho người giám sát, và dựa vào đó có thể đưa ra quyết định khi nào thì chấm dứt ngày làm việc.
Dự án phát triển chiếc áo khoác này là một phần trong dự án ColdWear đã được SINTEF tiến hành từ năm 2008. Trong dự án này, các kỹ sư đã tiến hành những thử nghiệm trong phòng mô phỏng điều kiện khí hậu khắc nghiệt để thu các thông số vật lý về việc nhiệt độ cực lạnh có ảnh hưởng như thế nào lên cơ thể con người.
Hiện tại thì chiếc áo khoác cảm biến này mới chỉ tồn tại ở dạng bản thử nghiệm – mà cụ thể hơn là chỉ có một chiếc tay áo được gắn cảm biến để đo nhiệt độ cánh tay cùng với độ ẩm và nhiệt độ không khí. Cho đến hiện tại thì các kết quả đo từ cảm biến trên tay áo khoác thử nghiệm khá là chính xác, kết quả thu được tương đồng với những cảm biến đặt bên ngoài, thậm chí là ngay cả khi nhiệt độ môi trường thay đổi. Ngoài ra, các nhà nghiên cứu cũng nhận ra rằng, việc bố trí các cảm biến càng sát vào cơ thể người mặc, thì các kết quả thu được sẽ chính xác hơn vì theo tự nhiên thì cơ thể con người có nhiệt độ nhất định.
Chiếc áo khoác này cũng sẽ được gắn cảm biến gia tốc, con quay hồi chuyển và la bàn kỹ thuật số để giám sát hoạt động của người mặc – bao gồm cả tình trạng căng thẳng do chấn động rung khi vận hành những cỗ máy hạng nặng. Các cảm biến này sẽ giúp ghi lại một cách chi tiết tư thế làm việc của công nhân và chuyển động của họ, từ đó những người giám sát sẽ biết được công nhân nào đứng yên và người nào hoạt động, cùng với đó là đo được nhiệt độ, độ ẩm và cả lượng mồ hôi tiết ra.
Một trong những vấn đề của chiếc áo khoác này là nó phải đảm bảo rằng các cảm biến tiếp xúc chính xác với người mặc, không dễ bị hư hỏng và không gây cản trở khi họ di chuyển. Theo SINTEF, thì các cảm biết không nhất thiết là phải tiếp xúc mà nó chỉ cần “nhìn thấy” da người mặc. Các cảm biến sẽ sử dụng những mạch dẫn điện nhỏ may dính vào trong áo, có thể bẻ cong và toả ra mọi hướng. Thêm vào đó, chiếc áo cũng được thiết kế để sử dụng kết nối Bluetooth phục vụ cho việc gửi dữ liệu đến máy tính hay điện thoại thông minh.