Trong cuộc sống mỗi người chúng ta đều ít nhiều phải trải qua một số tình thế thăng trầm. Nhưng có một câu nói rất hay: "Mọi khó khăn trong quá khứ đều là phần mở đầu cho tương lai". Quá khứ đã qua, chỉ bằng cách bỏ đi dấu ấn và học cách rời xa nó, bạn mới có thể thoải mái tiến về phía trước và sống tốt quãng đời còn lại.
Cũng giống như vai nữ chính Scarlett trong phim "Cuốn theo chiều gió", là con gái của người nông dân, ban đầu cô sống rất thoải mái. Sau khi cuộc Nội chiến bắt đầu nổi lên, cô gần như đã mất đi tất cả. Mẹ cô mất vì bệnh phong hàn, cha cô trở nên điên loạn vì quá đau buồn, hai người chồng của cô cũng chết trẻ. Ngay cả ngôi nhà mà cô nương tựa cũng bị phá hủy, và cái nghèo, cái đói và hiểm nguy theo sau cô. Điều khiến cho cô đau đớn nhất là người quản gia, người đàn ông yêu cô nhất cũng bỏ ra đi.
Nỗi đau do chiến tranh gây ra là không thể nguôi ngoai mổi khi phải ngồi nhìn lại. Tuy nhiên, với niềm tin và lòng dũng cảm kiên cường của mình, cô đã âm thầm cam chịu những vết thương lòng này và bước ra khỏi đám mây mù. Để quyên góp được 300 đô la Mỹ tiền thuế và chi phí để tiếp tục hoạt động của xưởng gỗ, cô đã xé bỏ tấm rèm nhung màu xanh lá cây sẫm và may một chiếc váy đẹp, đi dự tiệc khiêu vũ và nhờ đến người khác để hỏi vay tiền. Để xây dựng lại trang viên Tara, cô phải đội mũ và đeo găng tay khi đi ra ngoài cả năm trước đó, đã bắt đầu xắn tay áo và làm việc trên mặt đất, thầm quyết tâm: "Không bao giờ để gia đình bị đói nữa".
Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, cô vẫn không bao giờ từ bỏ hi vọng và hết lần này đến lần khác đứng lên từ đống đổ nát. Cuối phim là cảnh quay cận cảnh khuôn mặt của Scarlett, cô nhìn theo bóng lưng xa xăm của Butler và rơm rớm nước mắt nói: "Tôi không thể nghĩ về điều này bây giờ. Tôi sẽ bị đau đầu. Tôi sẽ nghĩ về nó vào ngày mai. Rốt cuộc, ngày mai là một ngày mới". Vào lúc đó, đôi mắt của cô ấy tràn ngập ánh sáng thú vị.
Cuộc sống để được sinh tồn với mỗi người vốn không dễ dàng, khi đắm chìm trong những suy nghĩ đau khổ cũng chẳng có ích gì, thà hãy buông bỏ và đừng cố gắng nghĩ ngợi lung tung. Thời gian sẽ cho chúng ta sức mạnh mới. Chỉ bằng cách buông bỏ quá khứ và trút bỏ gánh nặng, bạn mới có thể bắt đầu lại và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
1/ Quá khứ, khi nào phải nên quên đi?
Nhìn lại chặng đường đã qua, có những nỗi đau khôn nguôi, có những tiếc nuối đã bỏ qua, có những nỗi buồn không thể quên. Những điều này giống như bùn đất ẩn sâu trong đáy lòng, theo thời gian, đôi khi chúng lại làm khuấy động đến cuộc sống thực tại. Nhưng nếu bạn bị ám ảnh bởi quá khứ và không thể giải thoát cho bản thân, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tốc độ ........ phía trước.Cũng giống như vai nữ chính Scarlett trong phim "Cuốn theo chiều gió", là con gái của người nông dân, ban đầu cô sống rất thoải mái. Sau khi cuộc Nội chiến bắt đầu nổi lên, cô gần như đã mất đi tất cả. Mẹ cô mất vì bệnh phong hàn, cha cô trở nên điên loạn vì quá đau buồn, hai người chồng của cô cũng chết trẻ. Ngay cả ngôi nhà mà cô nương tựa cũng bị phá hủy, và cái nghèo, cái đói và hiểm nguy theo sau cô. Điều khiến cho cô đau đớn nhất là người quản gia, người đàn ông yêu cô nhất cũng bỏ ra đi.
Nỗi đau do chiến tranh gây ra là không thể nguôi ngoai mổi khi phải ngồi nhìn lại. Tuy nhiên, với niềm tin và lòng dũng cảm kiên cường của mình, cô đã âm thầm cam chịu những vết thương lòng này và bước ra khỏi đám mây mù. Để quyên góp được 300 đô la Mỹ tiền thuế và chi phí để tiếp tục hoạt động của xưởng gỗ, cô đã xé bỏ tấm rèm nhung màu xanh lá cây sẫm và may một chiếc váy đẹp, đi dự tiệc khiêu vũ và nhờ đến người khác để hỏi vay tiền. Để xây dựng lại trang viên Tara, cô phải đội mũ và đeo găng tay khi đi ra ngoài cả năm trước đó, đã bắt đầu xắn tay áo và làm việc trên mặt đất, thầm quyết tâm: "Không bao giờ để gia đình bị đói nữa".
Dù cuộc sống có tồi tệ đến đâu, cô vẫn không bao giờ từ bỏ hi vọng và hết lần này đến lần khác đứng lên từ đống đổ nát. Cuối phim là cảnh quay cận cảnh khuôn mặt của Scarlett, cô nhìn theo bóng lưng xa xăm của Butler và rơm rớm nước mắt nói: "Tôi không thể nghĩ về điều này bây giờ. Tôi sẽ bị đau đầu. Tôi sẽ nghĩ về nó vào ngày mai. Rốt cuộc, ngày mai là một ngày mới". Vào lúc đó, đôi mắt của cô ấy tràn ngập ánh sáng thú vị.
Cuộc sống để được sinh tồn với mỗi người vốn không dễ dàng, khi đắm chìm trong những suy nghĩ đau khổ cũng chẳng có ích gì, thà hãy buông bỏ và đừng cố gắng nghĩ ngợi lung tung. Thời gian sẽ cho chúng ta sức mạnh mới. Chỉ bằng cách buông bỏ quá khứ và trút bỏ gánh nặng, bạn mới có thể bắt đầu lại và trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình.
2/ Thành tích trong quá khứ có nên được phát huy?
Cuộc sống là một hành trình dài, ai rồi cũng sẽ trải qua những thăng trầm của riêng mình và cũng sẽ có những khoảnh khắc tươi sáng và đen tối khác nhau. Dù là những tổn thương không thể nguôi ngoai khi nhìn lại, hay những vẻ đẹp không thể quên được, thì đó cũng chỉ là quá khứ và không thể định đoạt được tương lai sau này.Ai đó đã nói rằng: "Một người thông minh không chỉ biết khi nào nên nắm giữ cuộc chơi mà còn biết khi nào có thể buông tay bỏ đi". Một người thực sự thông minh sẽ không mãi vùi đầu vào quá khứ, cũng như không đắm chìm trong niềm vui và vinh quang của quá khứ. Họ sẽ không bao giờ chỉ biết sống "ăn mày dĩ vãng".
Chỉ bằng cách không dính mắc vào những thành tựu và sự chói lọi của quá khứ, bạn mới có thể tiếp tục đi lên và đạt được những đột phá mới trong cuộc sống.
3/ Xóa bỏ dấu vết những rủi ro đã qua mới có thể tự tin di chuyển về phía trước
Cuộc sống là con đường một chiều, thời gian sẽ không quay ngược lại, tất cả những gì thuộc về quá khứ, dù là hoài niệm hay nuối tiếc, bạn cũng đừng nên cố níu kéo để làm gì.Nếu trái tim tôi chất chứa quá khứ và mọi thứ đều mang trên lưng tôi, sẽ chỉ có một mình tôi bị choáng ngợp. Chỉ bằng cách nắm bắt hiện tại và nhẹ nhàng tiến về phía trước, bạn mới có thể khám phá ra những điều kỳ diệu chưa được biết đến.
Có một người cảm thấy cuộc sống thật nặng nề và muốn tìm một con đường giải thoát nên đã tìm đến triết gia Plato. Plato chỉ vào một con đường rải sỏi và nói: “Mỗi khi bạn đi một bước, hãy nhặt một viên đá bạn thích và bỏ vào giỏ sau của bạn. Khi bạn đến đầu kia của con đường, tôi sẽ cho bạn biết câu trả lời".
Vì vậy, mỗi khi người đó đi một bước, anh ta lại nhặt một hòn đá bỏ vào giỏ phía sau. Càng nhặt, anh càng đi càng nặng, chẳng mấy chốc anh không thể đi được.
Lúc này, Plato mới nói với anh ta rằng: "Mọi người đến thế giới này với một cái giỏ rỗng trên lưng. Trên đường đời, anh ta bước đi và đặt một thứ gì đó vào đó. Vì vậy, anh ta cảm thấy càng ngày càng nặng, mang vác nhiều thì làm sao có thể nhẹ để tiến về phía trước? Vì vậy, trên đường đời phải học cách loại bỏ những thứ không mang lại lợi ích cho cuộc hành trình về đích".
Người đàn ông đột nhiên nhận ra rằng anh ta đã cho quá nhiều đá vào giỏ sau và tìm cách bỏ chúng đi một cách nhanh chóng. Nhiều khi những "viên đá" mà chúng ta bỏ vào giỏ cuộc đời không phải là báu vật mà là những gánh nặng. Hãy từ bỏ những điều vô ích để đón nhận một tương lai tốt đẹp hơn.
Quảng cáo