Xuất hiện từ năm 1955, B-52 là một trong những máy bay ném bom đầu tiên được trang bị động cơ phản lực. Vào năm 2025, Không quân Hoa Kỳ vẫn còn sử dụng B-52 và thậm chí chúng đang được nâng cấp lớn để tiếp tục hoạt động tới giữa thế kỷ 21.
Tuy nhiên B-52 không phải là máy bay ném bom phản lực đầu tiên của họ, mà đó là chiếc B-45 Tornado do công ty hàng không North American (nay thuộc Boeing) chế tạo. Là một cái tên ít được biết tới, nhưng Tornado không chỉ là oanh tạc cơ phản lực đầu tiên mà còn là oanh tạc cơ đầu tiên được trang bị bom nguyên tử của Hoa Kỳ.
B-45 thô sơ hơn nhiều so với các oanh tạc cơ tàng hình ngày nay, nhưng lại rất tiên tiến vào năm 1947 - lúc nguyên mẫu XB-45 thực hiện chuyến bay đầu tiên. Đến năm 1948 thì phiên bản chính B-45A lần đầu cất cánh, chiếc này được bổ sung thêm ghế phóng, thiết bị liên lạc cải tiến, hệ thống lái tự động E-4 và radar dẫn đường ném bom.
B-45A.
Tuy nhiên B-52 không phải là máy bay ném bom phản lực đầu tiên của họ, mà đó là chiếc B-45 Tornado do công ty hàng không North American (nay thuộc Boeing) chế tạo. Là một cái tên ít được biết tới, nhưng Tornado không chỉ là oanh tạc cơ phản lực đầu tiên mà còn là oanh tạc cơ đầu tiên được trang bị bom nguyên tử của Hoa Kỳ.
B-45 thô sơ hơn nhiều so với các oanh tạc cơ tàng hình ngày nay, nhưng lại rất tiên tiến vào năm 1947 - lúc nguyên mẫu XB-45 thực hiện chuyến bay đầu tiên. Đến năm 1948 thì phiên bản chính B-45A lần đầu cất cánh, chiếc này được bổ sung thêm ghế phóng, thiết bị liên lạc cải tiến, hệ thống lái tự động E-4 và radar dẫn đường ném bom.

B-45A.
B-45 có chiều dài 23 mét, sải cánh 27 mét với trọng lượng cất cánh tối đa 41,6 tấn. Bốn động cơ phản lực General Electric J47-GE-13 của nó không nằm trong những hộp riêng biệt mà hai động cơ lại nằm chung một hộp, có vách ngăn để chống cháy và ngăn không cho trục trặc bên này lan sang bên kia. Nhưng trong thực tế, những chiếc B-45 lại hay cháy động cơ chính vì lối thiết kế khác thường này.
Chúng tạo ra lực đẩy kết hợp 92 kN giúp B-45 đạt tốc độ tối đa 911 km/giờ, có thể coi là mức cận âm. Nó có thể bay được gần 2 ngàn cây số, nhưng nếu không mang theo vũ khí thì quãng đường sẽ tăng lên 3.500 km, với trần bay 14 ngàn mét.
B-54 có 2 súng máy M3 đặt ở sau đuôi và tổng lượng bom có thể đem theo là 10 tấn. Phi hành đoàn có 4 người bao gồm hai phi công, một phi công ném bom kiêm hoa tiêu và một xạ thủ. Phi công ngồi ghế trước và cơ phó ngồi đằng sau. Buồng lái được trang bị ghế phóng cho cả phi công lẫn cơ phó.
Hoa tiêu ném bom ngồi hơi thấp ở mũi, ngay phía trước phi công. Vị trí đó giúp người này có tầm nhìn rõ về phía trước để ngắm bom. Còn xạ thủ ngồi ở phía sau máy bay sẽ điều khiển 2 súng máy phòng khi bị tấn công từ phía sau.

B-45 có khá nhiều vấn đề. La bàn hồi chuyển của chúng thường bị hư khi bay nhanh, giá treo bom dễ sút ra do thiết kế kém, đồng hồ đo trong buồng lái thiếu chính xác và nghiêm trọng nhất là dễ cháy động cơ. Radar ném bom và radar dẫn đường AN/APQ-24 cũng hay hỏng khi bay quá cao.
Vì những nhược điểm đó mà chúng chỉ hoạt động tới năm 1959 để nhường chỗ cho B-52. Dù chỉ bay trong hơn 10 năm, người ta đã kịp làm ra vài phiên bản gồm nguyên mẫu XB-45 (3 chiếc), phiên bản chính B-45A (96), B-45C (10) và phiên bản trinh sát RB-45C (33).
B-45C được trang bị thêm khả năng tiếp nhiên liệu trên không, nhờ có một khoang nhận nhiên liệu ở phía trước buồng lá. Nó còn được gắn thêm hai thùng nhiên liệu ở mỗi đầu cánh. Còn RB-45C chỉ dùng làm công tác trinh sát, nên chỗ ngồi ở mũi của hoa tiêu ném bom được che lại để thay bằng hệ thống camera. Không quân Anh từng vận hành RB-45C để làm các nhiệm vụ mật ở Liên Xô.
Quảng cáo